Dịch Dương nghiến răng nghiến lợi, “Ông nội bên kia con sẽ là người đứng ra nhận lỗi, cuộc hôn nhân này con không thể không ly hôn.”
Hứa Tân Di thất vọng, nước mắt lã chã rơi, “Dịch Dương, anh ghét em tới vậy sao? Em biết, em kém Tần tiểu thư rất nhiều nhưng em đối với anh… Đối với anh là toàn tâm toàn ý, mấy năm nay mặc dù anh chưa từng chạm vào em, nhưng anh hẳn có thể hiểu được trái tim của anh đối với anh thế nào mà.”
“Cái gì? Chưa từng đụng qua?” Dịch phu nhân tức giận, “Dịch Dương, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hai đứa kết hôn hai năm rồi đó.”
— “Mình hoài nghi phương diện kia của hắn có phải không được hay không? Nếu không tại sao có thể chống lại một cô gái xinh đẹp như vậy, còn làm như không thấy như thế?”
“Mẹ, mẹ đừng trách Dịch Dương, anh ấy không thích con, con không trách anh ấy, chỉ trách…”
Dịch Dương: “Cô câm miệng.”
Dịch phu nhân: “Cô câm miệng.”
Hứa Tân Di: “…”
Hứa Tân Di ủy khuất đứng ở một bên, ngậm ngùi nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào không nói thành tiếng.
— “Mình thì gấp muốn chết, thì ra tính lề mề của Dịch Dương là di truyền từ gia tộc, chút chuyện nhỏ như này cũng làm ầm ĩ lâu như thế?”
Trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Ba người đều chậm rãi lại cẩn thận suy nghĩ một chút.
Dịch phu nhân xoa xoa trán trầm mặc không nói gì.
Dịch Dương cũng trầm tư im lặng.
Nửa ngày sau Dịch phu nhân mới hít một hơi thật sâu, khôi phục lại trạng thái bình tĩnh trước đó, chậm rãi nói: “Mẹ không đồng ý chuyện các con ly hôn, Dịch Dương, con có dám thì cứ ly hôn với Hứa Tân Di đi, nhưng về sau đừng gọi mẹ một tiếng mẹ, nghe rõ chưa?”
Dịch Dương đứng đó không nói gì.
Dường như có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu Hứa Tân Di xuống.
Nội dung vở kịch này sao lại bị chệch hướng thế? Sao lại là “nếu có dũng khí thì ly hôn sau đó đừng gọi mẹ là mẹ nữa”? Dịch phu nhân sao lại không làm như lẽ thường tình vậy chứ?
“Bệnh viện đã nói ông nội con hồi phục không tệ, tuần sau có thể ổn định về nhà rồi, nhưng bác sĩ cũng có nói ông nội con tuổi tác lớn không chịu nổi kích thích, hôn sự của hai đứa cũng là do một tay ông nội đứng ra lo liệu, hẳn phải biết ông ấy đã chờ đợi các con lớn trong bao lâu… các con hiểu ý ta không?”
Hứa Tân Di cảm thấy như bị sét đánh.
Cô quên mất chuyện này.
— “Cơ thể ông nội không tốt, tất nhiên không thể chịu kích thích.”
— “Nhưng mà… Trước tiên có thể ly hôn trước, sau đó gạt ông nội, làm vợ chồng giả một thời gian, dù sao hai năm nay cuộc sống vợ chồng của mình cũng có khác gì giả tạo đâu.”
“Mình muốn như vậy, hẳn là Dịch Dương cũng muốn vậy chứ ha?”
Ý vị thâm sâu của cô nhìn về phía Dịch Dương.
Dịch phu nhân chậm rãi nói: “Dịch Dương, bây giờ con đã trưởng thành rồi, làm việc phải có chừng mực của mình, chuyện này mẹ tin rằng con nên biết phải làm cái gì.”
Hứa Tân Di vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.
Dịch DƯơng liếc mắt nhìn cô. Cô cứ vậy muốn ly hôn với mình thật sao?
A.
“Con biết phải làm gì rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi.”
Xoạt xoạt —
Đó là âm thanh của những giấc mơ đang tan vỡ.
Hứa Tân Di im lặng không nói gì.
________
Dịch Dương và Hứa Tân Di một trước một sau rời khỏi thư phòng, ở khúc cua, Dịch Dương bắt lấy cánh tay Hứa Tân Di, kéo cô vào một gian phòng khách khép hờ.
Dịch Dương nhìn từ trên cao xuống, khí tức quanh thân anh càng hạ thấp hơn làm cho người ta toát ra một nỗi sợ khó có thể nói thành lời cùng nhịp tim đập nhanh, một cỗ cảm giác áp bức làm người ta không thở nổi.
“Thứ nhất, sức khỏe ông nội không tốt nên chuyện ly hôn sẽ hoãn lại.”
Hứa Tân Di đè xuống cảm giác khổ sở trong lòng, ánh mắt lóe lên ánh sáng, rưng rưng mắt gật đầu.
— “Vậy anh nhất định phải nhớ kĩ đó.”
“Thứ hai, cuối tuần ông nội về nên chúng ta phải ở trong nhà cũ một thời gian ngắn, trong thời gian này cô không được nói bất cứ chuyện gì với ông nội khiến mọi chuyện thêm rối hơn, lại càng không được nhắc đến chuyện kết hôn hai năm nhưng chúng ta không chung phòng!”
— “Thì vốn đâu có chung phòng.”
Hứa Tân Di quá sợ hãi.
— “Tên khốn kiếp này sẽ không bắt mình và hắn chung giường chung gối ở đây chứ?”
— “Biết đâu hắn có ý gì với mình thì sao?”
Hứa Tân Di lắp bắp nói: “Ông xã, như vậy có phải không tốt không, nơi này cách xa nội thành, công việc của anh lại bận rộn, ở đây không tiện, không bằng như này hay là em ở đây thay anh chăm sóc cho ông nội, anh…”