“Được, anh trả cho em!”
“Ông xã, anh thật tốt.” Hứa Tân Di tỏ ra ngây thơ không biết gì, vui vẻ ra mặt: “Bác Trần, mau cho người đến đây dọn rác đi sau đó ném ra ngoài, nếu không lát nữa sợ làm người khác bị thương mất.”
“…” Lời này giống như cây dâu mắng cây hòe, lại nhưng không tìm ra lỗi sai, nếu tính toán chi li quá không khỏi bị nói lòng dạ hẹp hòi, toàn bộ đành nuốt hết uất hận vào trong bụng.
Tần Nghiên đứng dậy chào tạm biệt, “Bác gái, lần này tới chỉ là muốn tới thăm bác, thời gian cũng không còn sớm nữa, con xin phép về trước.”
Chỉ đành rời đi, không dám biểu hiện ra vẻ ủy khuất.
Dịch phu nhân cho người tiễn Tần Nghiên ra cửa, sau đó nhìn thoáng qua chỗ Dịch Dương và Hứa Tân Di, “Dịch Dương, con mau đi theo mẹ.”
— “Đến rồi đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi, nói không chừng chính là chuyện ép Dịch Dương ly hôn với mình, mẹ, cố lên, việc này sắp thành rồi! Nếu thành mẹ chính là mẹ ruột của con.”
Dịch Dương xoay người, đôi chân trì trệ, sau đó cũng quay người về phía Hứa Tân Di đang gần như không che giấu nổi nụ cười sắp thể hiện ra mặt: “Em cũng tới đây.”
Hứa Tân Di: “…”
Thấy Dịch Dương và Hứa Tân Di một trước một sau đi vào văn phòng, Dịch phu nhân vừa định nói chuyện, Dịch Dương liền giải thích, “Bọn con là vợ chồng, không có chuyện gì cô ấy không thể nghe?”
Dịch phu nhân thở dài: “Vậy mẹ nói thẳng, nói đi, có phải hai đứa định ly hôn không?”
Hứa Tân Di nghe nói như thế, trong lòng kích động nói không thành lời.
Nửa ngày mới đáp lại.
“Mẹ.” Tiếng mẹ này nghe chân thành hơn bao giờ hết, nước mắt Hứa Tân Di trào ra, vẻ mặt bi thương: “Chuyện này, vẫn là mẹ cứ nói chuyện với Dịch Dương đi.”
“Dịch Dương, con nói đi, chuyện gì đang xảy ra?”
— “Mau nói đi, nói anh chán ghét không thích tôi nữa, cho dù có đoạn tuyệt tình mẹ con hay không thể kế thừa gia sản Dịch gia, cho dù có c.h.ế.t cũng phải ly hôn với tôi.”
Hai tay Dịch Dương nắm chặt tới mức nổi hết gân xanh lên, người phụ nữ này luôn khiêu khích hắn trong phạm vi kiên nhẫn của hắn, quả thực đáng ghét.
Sau khi hít thở thật sâu, hơn nửa ngày sau mới ổn định tinh thần.
Hắn hỏi: “Việc này làm sao mẹ biết được?”
“Làm sao mẹ biết? Luật sư của công ty ngay từ đầu đã mang tin tức này nói cho ông nội đang an dưỡng trên núi, nếu như không phải mẹ phát hiện đè xuống trước, có phải hay không con định tiền trảm hậu tấu*?”
(*) làm trước nói sau.
“Mẹ, con… con biết con không đủ tốt, con cũng biết con không được yêu thích như Tần tiểu thư, Dịch Dương không thích con là chuyện bình thường, nhưng sau này con sẽ thay đổi, mẹ tin con, con chắc chắn có thể khuyên nhủ được Dịch Dương, con không muốn ly hôn…”
Hứa Tân Di cố ý nhắc tới Tần Nghiên, chính là vì muốn Dịch phu nhân trong lòng có sự so sánh.
— “Mẹ xem, mẹ có Tần Nghiên ưu tú như vậy con dâu chỉ là dự bị, vì cái gì còn muốn khoan dung cho con? Mau bắt con trai của mẹ ly hôn với con đi! Mau dùng tình mẫu tử của mẹ ra uy h.i.ế.p hắn đi! Nếu như không chịu ly hôn sẽ đoạn tuyệt tình mẹ con.”
Cái đầu của Dịch Dương hiện tại lại đau dữ dội.
Đoán chừng hai ngày nữa chắc chắn bị đau nửa đầu.
“Ly hôn liên quan rất lớn tới việc phân chia tài sản, chuyện lớn như vậy con không nói cho mẹ một tiếng còn tính giấu diếm mẹ? Con hay lắm, có phải đủ lông đủ cánh rồi không để mẹ trong mắt nữa hay không?”
— “Nói hay lắm, đồ chó nam nhân này chính là không coi ai ra gì.”
“Mẹ. chuyện này con sẽ xử lý tốt.”
Dịch phu nhân giận dữ nói: “Xử lý tốt? Con sẽ xử lý nó thế nào đây?”
Dịch Dương theo lý tranh luận: “Phương diện tài sản đã được luật sư phân chia rồi, nếu mẹ còn không yên tâm, hai ngày nữa con sẽ để luật sư giải thích riêng với mẹ.”
“Chỉ một mình thỏa thuận với mẹ? Thế ông nội con thì sao? Con có nghĩ qua sẽ thỏa thuận với ông nội con không?”
Hứa Tân Di khóc lóc tỉ tê, “Mẹ, Dịch Dương, con không muốn ly hôn, con không đồng ý, con tuyệt đối không đồng ý ly hôn với Dịch Dương, cho dù mẹ đồng ý, ông nội… ông nội cũng không đồng ý!”
— “Mau mau mau, thừa dịp không có ông nội ở đây, nhanh chóng làm cho xong thủ tục đi.”