Dịch phu nhân vội hòa giải, cười với Tần Nghiên, “Nghiên Nghiên, thật ngại quá, Dịch Dương gần đây công việc bận rộn, trong nước ngoài nước chạy khắp nơi, hôm qua mới về nước, chênh lệch múi giờ nên chắc còn hơi mệt, không phải thằng nhóc này ghét đâu con đừng để trong lòng, hôm nào bác gái lại tặng cho con chiếc vòng ngọc tốt hơn.”
Tần Nghiên đương nhiên sẽ không vì một chiếc vòng ngọc đó mà cãi nhau với Dịch phu nhân, cô ta rất hiểu ý người khác, “Bác gái, cháu biết Dịch Dương không phải cố ý, cháu cũng vừa mới về nước hai ngày nay, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, tinh thần cũng không được tốt, về phần chiếc vòng… Thứ này vốn là định tặng cho Tân Di, bác tặng lại cho cháu chiếc tốt hơn là ý gì?”
Dịch phu nhân rất hài lòng, vỗ vỗ mu bàn tay cô ta an ủi, cười nói: “Cháu có thể nghĩ như thế thì bác yên tâm rồi.”
Tần Nghiên là con gái duy nhất của Tần gia, là nhà thiết kế nổi tiếng ở quốc tế, người mẫu nổi tiếng, bối cảnh Tần Nghiên vô cùng to lớn, chất lượng vòng ngọc này đoán chắc vô cùng tốt, trước khi Hứa Tân Di và Dịch Dương trở về còn đặc biệt cho Dịch phu nhân xem qua.
Dịch phu nhân có trong tay không biết bao nhiêu món đồ trang sức, sao lại không biết chiếc vòng này giá trị thế nào, lúc này liền nói với cô ta quá tốn kém.
Khi cô ta nói “Bác gái, con và Dịch Dương cùng nhau lớn lên, lúc Dịch Dương kết hôn con không có ở trong nước, lần này khó khăn lắm mới về nước được, vòng ngọc này coi như lễ vật kết hôn mà con tặng bù cho Tân Di và Dịch Dương, người cũng đừng từ chối.”, Dịch phu nhân lúc này mới gật đầu.
Cô ta là đứa trẻ mà Dịch phu nhân nhìn từ nhỏ tới lớn, Tần Nghiên biết Dịch phu nhân thích mình, trước kia Dịch Dương và Hứa Tân Di kết hôn, lúc đó vẫn còn đối xử với mình như một cô con dâu thực thụ.
Nhưng Dịch phu nhân dù có thích, cũng không bằng hôn ước đã định sẵn của Dịch lão tiên sinh.
Nhưng mà trước khi về nước cô ta đã hỏi qua, Hứa Tân Di chuyên gia làm việc quái đản, tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, rất không được Dịch phu nhân yêu thích, ngay cả Dịch Dương và cô cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vốn không có tình cảm.
Chiếc vòng ngọc này vốn chỉ là tính thăm dò mà thôi, dù nó cứ vậy trở thành một đống rác không đáng tiền nữa Tần Nghiên cũng không cảm thấy tiếc.
Cô chỉ cảm thấy tiếc vì chiếc vòng này không phải do bàn tay của Hứa Tân Di làm vỡ.
“Tần tiểu thư, mặc dù nói lần này là Dịch Dương làm sai nhưng sau khi cô trở về có thể hỏi người bán một chút rằng có chuyện gì xảy ra được không, vòng ngọc đắt giá như vậy lại có thể dễ dàng rơi vỡ thế, đồ vật đắt tiền mà hộp trang sức sao có thể qua loa vậy được.”
Mấy chữ “mặc dù là lỗi của Dịch Dương” Hứa Tân Di đặc biệt nhấn mạnh.
— “Mình thật sự quá may mắn, nếu như mình làm vỡ, mẹ Dịch Dương nói không chừng sẽ quở trách sao mình làm rơi, đến hắn cũng trách cứ mình, đến cả câu xin lỗi cũng không thèm nghe mình nói ấy chứ.”
Bầu không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo.
Sinh ra trong nhà hào môn tự nhiên kiến thức sẽ rộng rãi, Dịch phu nhân ở Dịch gia nhiều năm như vậy, người nào chuyện gì cũng từng gặp qua, trong lòng tự nhiên hiểu rõ.
Ngay khi thu tay từ trên tay Tần Nghiên về, nụ cười nhạt đi rất nhiều.
Dịch Dương đen mặt: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Biểu cảm Tần Nghiên tệ đi, nhưng lập tức phản ứng như không có việc gì xảy ra nở nụ cười nói: “Không sao không sao, nếu Tân Di thích, lần sau tôi sẽ mang tới một cái vòng tay khác.”
“Làm sao như thế được? Cái vòng này là do Dịch Dương làm vỡ, đương nhiên cũng phải do Dịch Dương trả lại cho tôi chứ, sao có thể để cô tốn kém được, mẹ, mẹ thấy con nói có đúng không?”
Dịch phu nhân trầm mặc, gật đầu.
Hứa Tân Di quấn lấy Dịch Dương không chịu buông, “Ông xã, anh làm vỡ vòng ngọc Tần tiểu thư tặng cho em rồi, anh phải bồi thường cho em cái khác đó… Phải là cái giống y chang cái cô ấy tặng cho em.”
— “Ít nhất phải bảy chữ số.”
Dịch Dương nặng nề nhìn mặt cô, đáy mắt không chút che giấu cảnh cáo cô, từ trong cổ họng gay gắt nói ra mấy chữ: “Được, anh trả em.”