“Đã nhớ kỹ chưa?”
Hứa Tân Di hơi ngẩng đầu, dưới góc nhìn này, cô thấy khóe miệng Dịch Dương hơi nhếch lên.
Đồ đàn ông chó này lại đang cười?
Cười?
Cười nhạo tôi hả?
Được, hay lắm!
Hứa Tân Di nóng tính không nhịn được.
Vợ chồng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa.
Hứa Tân Di tủi thân cúi đầu, nói: “Thế nhưng Dịch Dương cũng vì muốn tốt cho cháu, không muốn cháu chịu uất ức…”
Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân đều cảm thấy kì lạ: “Vì muốn tốt cho con? Có chuyện gì đã xảy ra?”
Trong lòng Dịch Dương mơ hồ có dự cảm xấu.
“Cái đó… Cái đó là Dịch Dương dạy cháu. Anh ấy nói chỉ là một minh tinh nhỏ mà thôi, mắng thì mắng, về sau nếu có người làm khó dễ con, cứ để anh ấy xử lí, nếu như trên mạng có người mắng con, anh ấy sẽ thay con tố cáo bọn họ, chỉ cần con vui là đủ rồi.” Trong ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của Dịch Dương, Hứa Tân Di hạ quyết tâm, nói: “Anh ấy còn nói, hai ngày nữa sẽ thay con phong sát cô minh tinh kia!”
“Phong sát!” Dịch lão tiên sinh nhìn về phía Dịch Dưng, ánh mắt kia hoàn toàn không tin những lời này lại là từ cháu trai mà ông chăm sóc từ bé tới giờ nói ra, “Dịch Dương, cháu nói thế thật sao?”
Ngay cả Dịch phu nhân cũng khó tránh khỏi sợ hãi, “Dịch Dương, đứa trẻ này, sao con có thể…”
Cho dù Dịch Dương có nhanh nhẹn trên bàn đàm phán ra sao, nhưng hiện tại bị Hứa Tân Di chơi một vố này nhưng nhìn sao cũng có lý, thật sự đúng là đổi trắng thay đen, hắn bây giờ chẳng biết phải nói thế nào mới được.
Lời này đúng là hắn nói không sai nhưng mà…
“Ông nội, mẹ, con…”
Hứa Tân Di khóc lóc kể lể trước: “Ông nội, mẹ, con không dám nói dối trước mặt mọi người, lời này tuy rằng đúng là Dịch Dương nói nhưng mọi người cũng đừng trách anh ấy, con… Con biết sai rồi, sau này con ở bên ngoài sẽ không kiêu ngạo ương bướng như thế nữa, sau này con không dám nữa!”
“Hứa Tân Di!”
“Cháu ta con bé làm cái gì?” Dịch lão tiên sinh nắm cây gậy chỉ vào Dịch Dương, “Cháu nói đi, những lời này là chính cháu nói có đúng không? Có phải con dạy Tân Di làm như thế không?”
“Ông nội, lời này đúng là con nói không sai nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Dịch lão tiên sinh đau đầu nhức óc: “Ông nội đã bao giờ dạy con chuyện muốn lấy lí phục người, lấy lễ đãi người vậy hả? Làm người làm việc thì không được kiêu ngạo quá mức, phải trong sạch quang minh lỗi lạc, sao có thể bởi vì trên tay mình có chút quyền lực mà làm ra những chuyện như thế?”
“Ông nội ông đừng trách anh ấy, thật sự anh ấy không có lỗi gì hết, Dịch Dương cũng vì muốn tốt cho cháu, sợ con ở bên ngoài bị mọi người làm khó dễ nên mới nói vậy, ông nội, cháu cam đoan với ông sau này cháu sẽ không bao giờ như vậy nữa, ông đừng nóng giận không tốt cho sức khỏe.”
Dịch lão tiên sinh được Dịch phu nhân đỡ ngồi trên sô pha thở dài lắc đầu.
Dịch Dương ngàn tính vạn tính cũng không tính đến việc Hứa Tân Di sẽ dùng chiêu này chơi hắn, hắn trừng mắt nhìn Tân Di một cái, thấp giọng xin lỗi: “Ông nội con xin lỗi, sau này cháu sẽ cẩn thận lời nói và hành động, từ nay cháu sẽ không làm như vậy nữa.”
Hứa Tân Di cũng tỏ thái độ, “Ông nội, cháu cũng sẽ cẩn thận lời nói và hành động.”
Đều nói giàu không quá ba đời, nhưng Dịch gia hiện tại dù nước xiết vẫn cứ tiến lên, là dựa vào nỗ lực chung của ba đời người mà thành, anh bây giờ cũng có công dạy dỗ của Dịch lão tiên sinh.
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm, hai đứa có thể ghi nhớ ở trong lòng mới là tốt.”
Đêm đó, sau khi đơn phương kết thúc việc vấn đáp, Dịch Dương lại bị Dịch lão tiên sinh gọi vào văn phòng dạy bảo ước chừng hơn cả tiếng mới cho hắn thoát.
Vừa vào cửa, Hứa Tân Di lập tức nghênh đón, “Ông xã, ông nội không làm gì anh chứ?”
Dịch Dương trầm mặt không nói một lời, cởi áo khoác, cởi cà vạt.
— “Aizzz, cuối cùng cũng được đổi trắng thay đen, từ bị động thành chủ động, thật quá đã, dám cười à? Lại còn cười tôi, hiện tại sao không cười nữa đi? Vừa rồi không phải còn cười tôi vui lắm à?”
— “Dịch Dương có thể cảm thấy Hứa Tân Di tôi rất giống một người phụ nữ tâm kế không? Đổi trắng thay đen, châm ngòi ly gián sau đó từ bây giờ bắt đầu thấy tôi phiền, chán ghét tôi, từ từ sau đó muốn ly hôn với tôi!”
Dịch Dương kéo được một nửa chiếc cà vạt đang treo trên vai, đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Tân Di nói: “Hứa Tân DI, ông nội nói để tôi giám sát em.”
“Giám sát em làm cái gì?”
“Không phải em nói cần cẩn trọng từ lời ăn tiếng nói sao? Ông nội bảo tôi giám sát em về sau xem em còn có thể ở bên ngoài kiêu ngạo ngang ngược càn rỡ nữa hay không.”
“Ký chủ, gần đây cô không đủ độc ác.”
Hứa Tân Di: “…”