Nữ phụ pháo hôi bỗng biến thành đồ lười nhác vô dụng

Chương 2


07.

Khi cơn đau phía dưới như xé tôi thành hai nửa, tôi đã thức tỉnh.

Thì ra tôi là nữ phụ trong một bộ tiểu thuyết có tên “Nhà tù trong tay”.

Nam chính là anh trai trên danh nghĩa của tôi, Khương Thừa An.

Vào đúng ngày tôi tròn 18 tuổi, anh ta cưỡng ép tôi, chiếm lấy tôi.

Sau đó bắt đầu tôi chạy, anh ta đuổi, tôi mọc cánh cũng không thoát nổi.

Nhưng vì tôi quá phế, nên trong lúc chạy trốn đã phải chịu rất nhiều cực khổ.

Sau n lần bỏ chạy và bị bắt lại, cuối cùng tôi bị phần từ tội phạm để ý tới, rồi về với đất mẹ.

Tôi giật mình mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt thỏa mãn của Khương Thừa An.

Cả khuôn mặt tiêu chuẩn của nam chính, và cơ n.g.ự.c cơ bụng khiến người ta phải chửi thề trước mặt nữa.

Khương Thừa An là người đẹp trai nhất, giàu có nhất, hào phóng với tôi nhất mà tôi từng gặp.

Nhớ lại một đêm hoang đường đã qua.

Ngoài lúc đầu hơi đau một xíu, tôi phải công nhận là trải nghiệm rất tuyệt vời.

Cơ n.g.ự.c cơ bụng sờ vào đều thấy rất đã.

Đôi môi khi hôn cũng rất mềm mại.

Trong truyện còn nói: Trước mặt người khác, anh luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, khiến người ta khó đoán, như một người máy cao cấp được lập trình kỹ càng, luôn giữ được khả năng độc lập và tư duy phán đoán của mình. Chỉ khi ở trước mặt Khương Ninh, anh mới hô hấp, mới tình cảm như người thường, mới nhiễm chút khói bụi nhân gian. 

Nghĩ tới trải nghiệm đêm qua của tôi: Nào chỉ chút khói bụi, có mà đủ khói cho tôi sặc cả đời.

08.

Khương Thừa An thấy tôi tỉnh, thì cũng ngồi dậy lấy một viên thuốc ra khỏi túi, rồi không biết moi đâu ra được một chai nước suối.

“Em uống cái này đi.”

Nói rồi, Khương Thừa An đưa viên thuốc cho tôi, nhìn tới khi tôi uống xong.

“Hôm qua là lần đầu tiên của chúng mình, nên anh không muốn có thứ gì vướng mắc ở giữa. Sau này, anh sẽ dùng biện pháp cẩn thận.”

“Em còn nhỏ, đợi đến khi em 20 tuổi, chúng ta cưới nhau rồi mới có con.”

Tôi: “Kết hôn năm 20 tuổi á?”

Tôi cố gắng động não để xử lý những thông tin này.

“Nếu em thấy 20 tuổi muộn quá, thì mình có thể qua nước F đăng ký trước, ở đó 18 tuổi là kết hôn được rồi. Nhưng suy nghĩ cho sức khỏe của em, và chuyện em còn đang đi học, anh không đề nghị chúng ta sinh quá sớm.”

“Không không, em không có ý đó.” Tôi khờ ra luôn rồi.

Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, cũng từng xem nhiều bộ phim truyền hình m.á.u chó.

Lúc nào cũng chê nữ chính không biết nói, không giải thích được cho rõ ràng.

Nhưng khi mọi chuyện xảy đến với mình, tôi mới biết.

So với bộ não và năng lực ngôn ngữ của nam chính.

Người nữ chính như tôi đúng là phế vật.

Tôi hoàn toàn không theo kịp tư duy của anh ấy.

Đầu tôi cứ rối như tơ vò, không tìm thấy mấu chốt, cũng không thể hiện được suy nghĩ và mong muốn của mình.

Tôi chỉ đành nhìn Thừa An bằng ánh mắt sốt sắng, rồi cứ “em, em” mãi.

Khương Thừa An chậm rãi mặc đồ giúp tôi.

“Dậy đi, mình xuống nhà ăn sáng.”

09.

Suốt bữa sáng, ánh mắt tôi cứ vô thức liếc sang Khương Thừa An.

Người nho nhã thì ăn cơm thôi cũng nho nhã.

Ăn chậm nhai kỹ, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nhớ hồi tôi mới tới nhà họ Khương, lúc nào ăn cũng nhai chóp chép.

Mẹ Khương mất công lắm mới thay đổi được thói xấu này của tôi.

Hồi đó tôi còn không phục, vì bọn trẻ trong cô nhi viện nói, khi nào ăn mà phát ra tiếng tức là đồ ăn ngon.

Sau này tôi mới biết, mỗi cấp bậc đều có quy tắc riêng của mình.

Học quy tắc riêng của từng nơi, mới là cách thể hiện sự tôn trọng với những người ở đó, cũng là cách tôn trọng chính bạn.

Khương Thừa An ăn xong, lấy một tờ giấy lau miệng.

“Em nhìn gì thế?”

“Không, không có gì.”

Tôi chột dạ, cúi đầu ăn tiếp

Khương Thừa An ăn xong thì rời khỏi bàn ăn, đi làm.

Xắn ống tay áo lên, không mang theo một hạt bụi.

Anh ấy đứng đó, lạnh lùng và thờ ơ, dường như khác hẳn  con người tham lam và điên cuồng đêm qua.

10.

Khương Thừa An không hề giấu chuyện của hai chúng tôi với bố mẹ.

Sau khi anh ấy phải chịu một trận gia pháp, mẹ Khương tìm tới nói chuyện với tôi.

“Ninh Ninh, Thừa An làm chuyện như vậy đúng là nỗi bất hạnh của gia đình mình. Bố mẹ chỉ mong con không báo cảnh sát.”

Đoạn này giống hệt như trong truyện miêu tả.

Hành vi của Khương Thừa An hôm qua chưa được tôi đồng ý, hơn nữa, tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Nhưng tôi không hề thất vọng vì những gì mẹ Khương mới nói, dù sao Khương Thừa An mới là con ruột của họ.

“Nếu con không thích như vậy, bố mẹ có thể cho con ra nước ngoài du học.”

“Con không cần lo học phí và sinh hoạt phí, tuy con không có quan hệ huyết thống với bố mẹ nhưng bố mẹ đã coi con là con ruột rồi.”

“Tuy bố mẹ không thể cho con cổ phần công ty, nhưng có thể thêm tên con vào quỹ tiền tệ gia đình, chuyện nhà cửa xe cộ con không phải lo.”

“Năm con 18 tuổi, con sẽ có thu nhập cố định hàng tháng, có thể đảm bảo cho con sống cả đời vô ưu vô tư.”

“Đến khi con lấy chồng, bố mẹ cũng sẽ cho con một phần hồi môn cực lớn.”

Tôi, Khương Ninh, có tài cán gì mà ù được bằng bộ bài nát như tương thế này?

Nếu tôi kiên trì đòi báo cảnh sát, dù sau đó không kết tội gì, nhưng nó cũng trở thành một nỗi nhục của nhà họ Khương.

Còn về tôi, sau này nhà họ Khương cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Còn vị thành niên nên chắc sau này tôi sẽ bị trả về cô nhi viện.

Trong lòng tôi rất muốn đồng ý đề nghị của mẹ Khương.

Nghĩ lại thành tích đội sổ môn tiếng Anh của mình.

Với năng lực tài chính của nhà họ Khương, cho tôi ra nước ngoài ăn nằm vô dụng suốt cấp ba và đại học cũng không thành vấn đề.

Nhưng ở nước ngoài, tôi phải giải quyết vấn đề sinh tồn đã.

Tôi phải giao lưu, phải sống, phải mua sắm, chắc chắn ngoại ngữ phải ổn ổn.

Với khả năng tiếng anh của tôi bây giờ, ra nước ngoài chẳng khác nào đi lưu vong.

Hơn nữa, tôi cũng không phải con ruột nhà họ Khương.

Bây giờ mẹ Khương có hứa hẹn tốt đến mấy, thì cũng chỉ là lời chót lưỡi đầu môi.

Đến khi Khương Thừa An thành người nắm quyền Khương Thị, liệu có ai giữ được lời hứa bây giờ không?

Tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, lấy gì ra đấu lại kẻ quyền thế?

11.

Trong truyện gốc, tôi đã chọn đi du học.

Tôi nghĩ thay đổi môi trường sẽ giúp tôi bắt đầu được một cuộc sống mới.

Đến khi ra nước ngoài mới phát hiện ra:

Tiếng Anh của tôi không đủ dùng, không những bị lừa tiền, mà còn suýt bị lừa cả sắc.

Vì sắc tộc của mình, tôi còn bị người ta phân biệt chủng tộc.

Nhà họ Khương chỉ giúp tôi về mặt tài chính, chứ một thân một mình nơi xứ người thì không ai chống lưng được cả.

Hơn nữa, do thành tích đội sổ của tôi nên bạo lực lạnh suốt năm năm, tới tận khi về nước.

Cảm giác mọi buff đều dành cho nữ chính, còn tôi chỉ là nữ phụ, trời sinh đã phải đi lướt qua trí thông minh, trí tuệ, sự hạnh phúc và những niềm vui trong đời.

Chỉ được ngoại hình.

Nhưng có ngoại hình mà không đủ thông minh, thì kết cục cuối cùng sẽ là bị nghiền nát thành bùn.

Kết cục còn tệ hơn cả NPC.

Lúc về nước, tôi vừa tròn 21 tuổi. Lúc này, Khương Thừa An đã 27 tuổi, trở thành người nắm quyền thật sự của Khương Thị. 

Tôi chạy, anh ấy đuổi theo, tôi có mọc cánh cũng không thoát nổi.

Vì tôi lén bỏ trốn, Khương Thừa An cắt nguồn tài chính của tôi.

Tôi buộc phải vừa nhẫn nhịn tránh bị phát hiện, vừa làm việc kiếm tiền.

Nếu không muốn lộ thông tin cá nhân, thì có rất ít công việc để làm.

Chuyên ngành của tôi là mỹ thuật, nhưng nếu không có thân phận con nhà họ Khương, sẽ chẳng ai quan tâm đến tranh của tôi.

Thế là tôi đi làm giáo viên mỹ thuật bán thời gian cho một trung tâm, một tháng kiếm được 3000, còn bị ông chủ lợi dụng.

Vì không có tiền, nên tôi thuê một căn phòng ở khu làng trong phố, về nhà là phải đi qua một đoạn đường ngắn không có đèn đường.

Lần nào tôi cũng chạy lẹ lẹ cho qua.

Trong truyện gốc, tôi còn từng gặp yêu râu xanh, may mà có người qua đường tốt bụng đi qua ném một hòn đá, tên đó đuổi theo kẻ làm mình bị thương, nên tôi mới nhân cơ hội trốn thoát.

Nếu không, thật sự tôi không dám nghĩ tới hậu quả.

Vì không có tiền, mỗi ngày tôi chỉ ăn một bữa cơm, còn là cơm trộn tương hoặc mì với nước canh, nước luộc rau. Nên tôi không chỉ sụt cân, mà mái tóc cũng xơ xác vàng vọt.

Vì không có tiền, tôi không chịu nổi tiền mỹ phẩm chăm sóc da đắt tiền, da càng ngày càng thô ráp tái nhợt.

Dù phải đối diện với đủ loại khó khăn và bất công trong cuộc sống, tôi vẫn sống như một đóa lăng tiêu kiên cường.

Luôn khát khao tự do.

Cuối cùng, trong một đêm lạnh, tôi bị phần tử tội phạm để ý tới và sát hại tàn nhẫn.

Nghĩ tới vận mệnh đầy khổ ải của mình trong truyện gốc, tôi không khỏi rùng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.