“Mẹ, con không ra nước ngoài đâu ạ.” Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ Khương.
Mẹ Khương nghe thấy câu trả lời của tôi, bà hơi bất ngờ: “Nếu không ra nước ngoài, con có biết sau này sẽ phải đối mặt với những gì không? Từ khi học đại học, Thừa An đã bắt đầu tiếp quản chuyện công ty. Sau khi thằng bé tốt nghiệp, bố mẹ gần như đã buông tay một nửa, chuyện của cổ đông cũng giao cho nó biểu quyết.”
“Mấy năm nay, bố mẹ vẫn quản nổi nó. Nhưng mấy năm nữa bố mẹ không quản nổi, thì con tính sao?”
“Tuy bố mẹ coi con là con gái, nhưng bố mẹ không thể tống Thừa An vào tù vì con được.”
“Hả?” Tôi rất bất ngờ.
“Mẹ, sao lại tù với không tù cái gì. Ý con là, con đồng ý ở lại nhà họ Khương. Anh ấy nói đợi đến năm con 20 tuổi, anh ấy sẽ kết hôn với con.”
Cú quay xe này khiến mẹ Khương không đội kịp mũ.
“Mẹ, con tính thế này nhé.”
“Mẹ xem, hồi đó con được vào nhà họ Khương là vì anh Thừa An muốn một đứa em gái, còn chọn trúng con giữa một đám nhóc.”
“Con tới nhà họ Khương được mười năm rồi, bố mẹ đối xử với con thế nào, anh Thừa An đối xử với con ra sao, còn đều nhìn thấy hết.”
“Con không học giỏi, cũng chẳng biết đối nhân xử thế lắm, bắt con xử lý mấy chuyện phức tạp thì con cũng chẳng làm được, bảo con ra nước ngoài chưa chắc con đã sống tốt hơn bây giờ.”
“Sớm muộn gì con cũng phải gả ra ngoài, cả thành phố H này làm gì có người thứ hai có điều kiện tốt như anh Thừa An.”
“Thế nên, con phải tự biết đủ chứ?”
Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.
Là Khương Thừa An.
“Mẹ, con nói rồi mà, chắc chắn Ninh Ninh tình nguyện ở bên con.”
Tôi sập bẫy rồi.
Nếu chạy trốn như trong truyện, chắc chắn tôi sẽ không chấp nhận nổi kết cục bị phần tử tội phạm g.i.ế.c chết.
Trong truyện còn nói, tuy nữ phụ đã chết, nhưng linh hồn của cô ấy đã được giải thoát, cuối cùng cũng không cần phải trốn chui trốn lủi nữa.
Tôi lại cảm ơn tác giả quá cơ.
Ở nhà họ Khương, ăn sung mặc sướng, thì cũng có hai kết cục.
Hoặc là hai người sống với nhau tới cuối đời.
Hoặc là sau khi nữ chính Mạnh Vãn Vãn xuất hiện, nam chính không chịu nổi sức mạnh của cốt truyện, bắt đầu yêu nữ chính. Tôi là cô thanh mai bị vứt bỏ, nhà họ Khương sẽ không tệ bạc với tôi về mặt tài chính. Sau đó, tôi sẽ làm một phú bà nhỏ, sống bình yên với một cậu trai trẻ tới cuối đời.
Dù theo hướng nào, tôi cũng không bị thiệt.
Còn sự tự do mà tôi hằng mơ ước trong truyện á?
Đời người có tốt có tệ, trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.
Quyền lực đều phải nhốt trong một cái lồng, người bình thường như chúng ta làm gì được tự do tuyệt đối.
Sau khi nói rõ ràng với nhà họ Khương, bỗng dưng không khí trở nên thật vi diệu.
Mẹ Khương còn tốt với tôi hơn xưa.
Vốn họ tưởng tôi sẽ là đứa con gái phải gả ra ngoài, giờ lại thành con dâu.
Chuyện này khiến tôi như cô dâu nhí được nuôi từ nhỏ hồi xưa vậy.
Tôi và Khương Thừa An đặt ra ba quy tắc:
Thứ hai tới thứ sáu tôi phải đi học, nên hoạt động hai người để dành cho chủ nhật.
Anh ấy phải dùng biện pháp ngừa thai.
Trước khi tôi 20 tuổi, phải giữ bí mật chuyện con gái nuôi trở thành con dâu, trước mặt người ngoài vẫn là anh em.
Trong bốn năm sau đó, gần như tôi đòi gì, Khương Thừa An cũng đồng ý.
Tuy có ba quy tắc đó, nhưng nếu tôi yêu cầu gì khác, chỉ cần tôi làm nũng, anh ấy sẽ đồng ý ngay.
Với thành tích của tôi, về lý thuyết sẽ không thi nổi đại học. Thế là nhà họ Khương xây cho trường một tòa nhà.
Thành ra tôi cũng được coi như một sinh viên của trường đại học danh giá.
Tôi thích vẽ tranh, nên lên đại học chọn ngành mỹ thuật. Nhưng thích thì thích, thiên phú vẫn là thiên phú.
Tuy tôi vẽ chả ra sao, nhưng vẫn thành đối tượng được giới nhà giàu theo đuổi.
Nguyên nhân rất rõ ràng, không phải vì tôi vẽ đẹp, mà là vì tôi là người nhà họ Khương.
Tôi còn lo, không biết bọn họ có rửa tiền không.
Khương Thừa An mở luôn cho tôi một phòng tranh.
Mình không vẽ đẹp nhưng vẫn có thẩm mỹ chứ.
Mình có thể làm thiên tài quản lý nghệ thuật mà.
Sau đó, tôi tìm được một trợ lý từ Ivy League.
Công việc của tôi là xem triển lãm, xem show, chụp ảnh, dự các buổi tiệc tối, và ký tên.
Trước mặt Khương Thừa An, tôi như không một mảnh vải che thân, chẳng có bí mật gì.
Anh ấy có thể nhận ra suy nghĩ của tôi trong nháy mắt, nhận ra sở thích và cảm xúc của tôi, ưu điểm và khuyết điểm của tôi.
Biết tôi lười biếng, nên anh ấy tình nguyện dùng mọi cách để bù đắp những khuyết điểm cho tôi.
Giữa hai chúng tôi, dường như luôn là anh ấy hi sinh.
Còn tôi chỉ có giá trị giải quyết nhu cầu sinh lý và bù đắp tình cảm.
Nhưng tôi chẳng hề lo lắng, vì hình tượng của Khương Thừa An là một kẻ si tình, trước đó anh chưa từng yêu ai ngoài Khương Ninh.
Ít nhất, trước khi nữ chính xuất hiện, tôi không có gì phải lo lắng.
Năm 18 tuổi, Khương Thừa An đưa tôi qua Pháp đăng ký kết hôn. Anh ấy có quyền vĩnh trú ở Pháp từ năm tôi 16 tuổi.
Năm 20 tuổi, Khương Thừa An đưa tôi đi đăng ký kết hôn trong nước.
Sau khi kết hôn, hai chúng tôi dọn ra khỏi nhà họ Khương.
Không còn ba điều quy định như trước, Khương Thừa An như con ngựa mất cương.
Xem ra, trước đây tôi quá coi thường anh ấy.
Trên mạng nói sau 25 tuổi, đàn ông sẽ suy giảm tinh lực hả?
Thấy tôi ngày nào cũng bị dày vò đến mức không dậy nổi, phản ứng đầu tiên của Khương Thừa An không phải là tự kiềm chế, mà là mời huấn luyện viên cá nhân về tập cho tôi.
Đúng là tổng tài bá đạo.
Gặp phải vấn đề, phản ứng đầu tiên là giải quyết chứ không phải trốn tránh.
Nghiêm khắc với mình, nghiêm khắc với người.
Đây chính là sự khác biệt giữa tư duy của sếp và nhân viên.
Khương Thừa An cho tôi đủ cảm giác an toàn.
Ngày nào anh ấy cũng về nhà lúc mười giờ, nếu thật sự không thể về đúng giờ thì sẽ báo sớm.
Nếu đi công tác, anh ấy sẽ gửi định vị cho tôi, còn video call để chứng minh sự trong sạch.
Thứ để tôi dựa vào nhiều nhất chính là tình cảm Khương Thừa An dành cho tôi.
Sau đó là tới tình cảm mà ba mẹ Khương dành cho tôi, dù sao cũng nuôi tôi từ nhỏ, về gốc gác thì vẫn khác cô con dâu chui ra giữa đường chứ.
Tôi biết mình không thông minh, năng lực cũng không ra sao, nhưng nhờ Khương Thừa An và Khương Thị giúp sức, tôi vẫn có sự nghiệp của riêng mình.
Tuân thủ nguyên tắc tiêu tiền của Khương Thừa An, không bao giờ tiêu tiền của mình, mấy năm nay tôi tiết kiệm được kha khá.
Đầu tư thì không được rồi, với cái đầu óc của tôi, không bị lừa đã là phải cảm tạ trời đất lắm rồi.
Nhưng tôi có thể đầu tư bất động sản.
Trong thời kỳ suy thoái, tôi mua bất động sản ở các thành phố khác nhau rồi cho thuê, chẳng mấy chốc đã thành phú bà bất động sản.
Phòng tranh cũng phát triển nhanh chóng dưới sự giúp đỡ của trợ lý từ Ivy League.
Mỹ thuật nhờ vào thiên phú, tôi không có thiên phú, nhưng không có nghĩa là tôi không có thẩm mỹ. Vì thẩm mỹ là thứ có thể nâng cao nhờ tiền. Trong mấy năm kinh doanh của mình, tôi cũng trở thành một KOL có tiếng nói trên mạng.
Tính ngày tính tháng, nữ chính Mạnh Vãn Vãn trong truyện sắp xuất hiện rồi.