Trong truyện, tôi sẽ sống mãi ở đêm đông năm 20 tuổi.
Vào ngày giỗ của tôi, nam chính quen nữ chính trong truyện, Mạnh Vãn Vãn.
Nhờ ngoại hình có phần giống tôi, Mạnh Vãn Vãn nhanh chóng trở thành thư ký của Khương Thừa An.
Ban đầu, thứ thu hút Khương Thừa An là ngoại hình của cô ta, nhưng sau khi tiếp xúc, Mạnh Vãn Vãn là một người thật sự có năng lực.
Tốt nghiệp đại học top, kinh nghiệm làm việc xuất sắc, năng lực xuất chúng.
Hơn nữa, lại còn lương thiện, chân thành, khiêm tốn.
Ở bên Khương Thừa An qua những năm tháng khó khăn nhất.
Truyện gốc ưu ái nữ chính rất nhiều, gần như đưa hết tất cả phẩm chất và đặc tính tốt cho cô ta.
Dù là ngoại hình thì cũng chỉ kém tôi – bình hoa trong câu chuyện này.
Trong lúc ở cạnh Khương Thừa An, đúng là cô ta có rung động.
Dù gì cũng là một anh đẹp trai siêu cấp, ai mà chẳng rung động.
Nhưng tôi cũng nhắc nhở bản thân, có thể sau này sẽ có biến cố.
Lo lắng về thế giới bên ngoài, không có nghĩa là khóa chặt tình yêu, mà là dè dặt và cẩn thận hơn chút.
Nếu không sao người xưa lại có câu, tìm được bảo vật thì dễ, tìm được tình lang thì khó?
Không ngờ vả mặt tới nhanh đến thế.
Sinh nhật năm tôi 21 tuổi là lần đầu tiên Khương Thừa An lỡ hẹn.
Hôm trước, anh ấy mới đồng ý với tôi rằng hôm nay sẽ đến sớm ăn tối cùng tôi.
Tôi lo anh ấy gặp vấn đề gì nên gọi điện qua, thế mà không ai nghe máy.
Gọi cho tài xế của anh ấy, tài xế lại nói chiều nay tổng giám đốc đã lái xe rời khỏi công ty từ sớm.
Trong truyện gốc là hôm nay, Khương Thừa An say rượu, nữ chính Mạnh Vãn Vãn chăm sóc anh ấy.
Khương Thừa An nhận nhầm Mạnh Vãn Vãn thành tôi.
Hai người nảy sinh vấn đề khó tả.
Mối quan hệ cũng thiếu trong sáng hơn hẳn.
Là vợ hợp pháp, tôi nên làm gì đây?
Tôi không phải nữ phụ pháo hôi không tên không tuổi trong truyện gốc.
Mà là người vợ hợp pháp có đăng ký kết hôn với Khương Thừa An.
Nếu Mạnh Vãn Vãn và Khương Thừa An thật sự có gì đó với nhau.
Thì bọn họ sẽ là trai ngoại tình và con giáp thứ mười ba.
Tôi sẽ là người chiếm ưu thế về mặt đạo đức, nhìn hai người họ bị người đời chỉ trích.
Nghĩ tới đây, cảm giác đầu tiên không phải đã, mà là rất đau lòng.
Lúc mới đồng ý yêu đương với Khương Thừa An, hai kết cục có sức nặng tương đương nhau trong lòng tôi.
Sau đó, cán cân dần lệch về một bên.
Đôi khi, thậm chí tôi còn nghĩ, cứ sống như vậy cả đời cũng khá viên mãn.
Sức mạnh của cốt truyện là thứ tôi không thể chống lại, nữ chính vẫn xuất hiện vào khoảng thời gian đã được định trước.
Trong điện thoại tôi và Khương Thừa An đều có định vị, tôi có thể dễ dàng kiểm tra vị trí của anh ấy bất cứ lúc nào.
Tuy tôi không mong Khương Thừa An làm chuyện gì không chung thủy trong lúc chưa ly hôn, nhưng nghĩ tới tình tiết vợ hợp pháp tới bắt tận giường, tự dưng tôi lại thấy khá kích động.
Chẳng lẽ bộ truyện này không thể chuyển thành phim luân lý tình cảm đạo đức gia đình cẩu huyết lúc 8 giờ tối à?
Tới khách sạn, tôi không gõ cửa mà lấy thẻ mở cửa phòng ra luôn.
Đúng vậy, tôi lấy giấy đăng ký kết hôn để hỏi thẳng lấy thẻ phòng.
Tuy tôi cũng muốn được lấy mặt ra làm bằng chứng để lấy thẻ phòng, nhưng nghĩ lại, mình không có hào quang nữ chính, nên tôi vẫn lấy giấy đăng ký kết hôn ra vậy.
Trước khi quẹt thẻ vào phòng, tôi đã chuẩn bị tinh thần rất sẵn sàng.
Dù nhìn thấy gì, tôi cũng phải tỏ ra bình tĩnh, không hành động liều lĩnh.
Dù sau này Khương Thừa An có chọn ai, tôi cũng không bị thiệt.
Dù vậy ngay khi mở cửa, tôi vẫn…
Bất ngờ.
Lúc này, Khương Thừa An đang nằm yên ổn trên giường, khuôn mặt đỏ rực.
Người anh ấy còn toát ra mùi rượu, hôi kinh lên được.
Đúng vậy, là mùi hôi ấy.
Trong truyện, cảnh một đêm của Khương Thừa An và Mạnh Vãn Vãn được miêu tả rất đẹp.
Nếu đêm đầu tiên của tôi và Khương Thừa An là mưa gió bão bùng.
Thì đêm của hai người họ lại như gió nhẹ mưa phùn, lặng lẽ nhưng thấm nhuần.
Tác giả còn tả chi tiết cảnh hai người yêu nhau, men rượu thoang thoảng trong miệng Khương Thừa An như thuốc thúc tình, khiến Mạnh Vãn Vãn như nằm trên con thuyền lênh đênh, giãy giụa rồi chìm đắm.
Nhưng Khương Thừa An bây giờ say đến mức ngủ ngáy khò khò, giờ tôi có bán ra nước ngoài anh ấy cũng không biết.
Sao trong truyện kêu là khẩu s.ú.n.g bạc.
Chắc còn chả cứng lên nổi ấy chứ.
Hôi từ đầu đến chân, mà hôi nhất là cái miệng.
Lại còn hương men say.
Dù tôi có yêu anh ấy, thì cũng không khỏi chán ghét.
Chiếc áo sơ mi trắng đã cởi hai nút cổ, còn sót lại vệt rượu, chiếc nơ thì rơi dưới đất.
Vì say, trên cổ anh có một lớp mồ hôi mỏng.
Mồ hôi cũng tỏa ra mùi cồn khó chịu.
Truyện kể rằng, ban đầu Mạnh Vãn Vãn còn có vẻ miễn cưỡng, nhưng sau đó dục vọng đã chiến thắng lý trí cô. Hai thân xác cùng chìm đắm trong biển tình. Lúc hứng lên, Mạnh Vãn Vãn còn chiếm thế chủ động, quay lại l.i.ế.m lớp mồ hôi mỏng trên cổ và n.g.ự.c Khương Thừa An. Hai người đều mong chiếm được thế chủ động trong cuộc chiến thể xác này.
Đúng là nữ chính, thế này mà cũng l.i.ế.m nổi.
Trong lúc say giấc, Khương Thừa An còn lẩm bẩm vài tiếng, sau đó vặn vẹo cơ thể.
Hóa ra là kẹt thắt lưng.
Tôi cố hết sức để cởi đồ giúp anh ấy.
Với khả năng của tôi, chắc chắn không thể yên ổn kéo anh ấy về nhà.
Cũng không tắm cho anh ấy được luôn.
Nên tôi chỉ đành cởi đồ giúp anh ấy, cho anh ấy ngủ một giấc thật ngon
Dù sao cũng đã trả tiền phòng tận mấy nghìn, không ở thì phí.
Tôi cũng tiện thể lên giường luôn.
May mà giường đủ lớn, khoảng cách giữa chúng tôi đủ xa.
Dù hai chúng tôi đã là vợ chồng nhiều năm, nhưng tôi cũng không chịu nổi cái mùi trên người anh ấy.
Đúng là không phải ai cũng làm được nữ chính.
Một đêm không mộng mị.
Khi tỉnh dậy trong khách sạn, tôi thấy mình đang nằm giữa giường, vị trí vốn thuộc về Khương Thừa An giờ đã trống rỗng.
Trong nhà tắm có tiếng nước, chắc là anh ấy đang tắm.
Tôi nằm trên giường chơi điện thoại, một lát sau đã thấy Khương Thừa An đi ra khỏi nhà tắm.
Anh quấn khăn tắm quanh eo, chỉ lau sơ qua mái tóc. Nước chảy thành dòng từ tóc xuống, trượt qua cổ, rơi vào xương quai xanh, sau đó lần theo cơ n.g.ự.c dần dần chảy xuống dưới, quanh quẩn chỗ cơ bụng.
“Em nhìn gì thế.”
Chắc do cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi, giọng điệu Khương Thừa An nghe rõ vẻ khiêu khích.
“Không có gì.” Tôi buông điện thoại xuống, nhìn anh: “Sao hôm qua không về.”
“Hôm qua anh có đối tác nước ngoài tới, anh tưởng bữa rượu sẽ xong nhanh, không ngờ lại uống say.”
“Vậy tại sao không báo trước cho em một tiếng, để em khỏi phải đợi ở nhà.”
“Sau đó điện thoại anh hết pin.” Khương Thừa An nói, ánh mắt hơi né tránh.
Tôi không dò hỏi tiếp, hôm qua tôi gọi điện mãi không có ai nghe, nhưng không phải tắt máy.
Tôi không muốn cố chấp hỏi đến cùng, chẳng có nghĩa lý gì hết.
“Vợ ơi, sau này anh không thế nữa, em tha thứ cho anh nhé.” Nói rồi, anh cởi chiếc khăn tắm đang quấn trên người, đè xuống người tôi.
Chỉ cần rèm đủ dày, thì đây không phải hành vi đồi trụy giữa ban ngày ban mặt.