Dù sao tôi cũng là Khương phu nhân, con gái nuôi nhà họ Khương, tuy không thông minh lắm, nhưng với nhiều năm mắt thấy tai nghe, tôi cũng biết chút thủ đoạn.
Tôi biết Khương Thừa An có gì đó giấu giếm tôi, nhưng tôi không muốn phủ định một người vì một lời nói dối chưa chắc chắn.
Cuộc đời không phải cuộc thi, không phải chỉ có hai màu đen trắng.
Chúng ta chỉ là những người bình thường, ai cũng có thể sai lầm, ai cũng có cơ hội thay đổi.
Tôi không muốn để những nghi ngờ mờ hồ, hay những người không liên quan ảnh hưởng tới tình cảm của chúng tôi.
Lý Hy là tài vụ của tập đoàn Khương Thị, cũng là đàn chị trong trường đại học của tôi.
Với học lực của chị ấy, vốn là không vào được tổng bộ của tập đoàn Khương Thị.
Nhân viên công ty biết tôi là vợ sếp, nên ám chỉ một tí là chị ấy vào được rồi.
Người này không xuất hiện trong truyện gốc, thuộc kiểu NPC không có tên tuổi.
Ban đầu tôi định xếp người vào phòng nhân sự, nhưng sau đó nghĩ lại, phòng nhân sự chỉ thấy thông tin của nhân viên chứ phòng tài vụ thì khác. Họ không chỉ biết thông tin và thu nhập của nhân viên, mà vì cần trả lương nên còn biết thông tin cốt lõi. Nếu sau này có ly hôn, ít nhất tôi cũng có gián điệp.
Có thể thấy, tôi không còn là cô ngốc vô tích sự trong sách nữa.
Tôi đã hỏi Lý Hy về thông tin của Mạnh Vãn Vãn.
Lý Hy bảo tôi, ban đầu Mạnh Vãn Vãn nộp đơn vào làm giám đốc phòng thị trường. Nhưng sau khi vào làm một tháng, cô ta được điều tới làm thư ký cho Khương Thừa An.
Về lý lịch, năng lực và đánh giá trong công ty, Mạnh Vãn Vãn thật sự không chê được điểm nào.
Xét về mức lương thì cũng bình thường.
Chị ấy còn gửi tôi ảnh của Mạnh Vãn Vãn.
Tôi thấy kịch bản đang có mâu thuẫn ở đây.
Có hai lý do khiến Khương Thừa An và Mạnh Vãn Vãn đến với nhau: Cô ta có nét giống tôi, và Khương Thừa An đau đớn tuyệt vọng sau khi “tôi” chết.
Đầu tiên, theo trên ảnh, Mạnh Vãn Vãn trông sắc sảo mạnh mẽ, thông minh nhanh nhẹn, nhưng phong cách khác hẳn tôi.
Tiếp theo, tôi vẫn đang sống sờ sờ.
Tôi nhớ lại một bộ tiểu thuyết từng đọc trên mạng, người trong sách sẽ bị một năng lực thần bí nào đó trong sách chi phối.
Chẳng lẽ dù tôi làm gì, Khương Thừa An cũng sẽ gặp được nữ chính, yêu nữ chính, rồi HE với nữ chính như trong truyện?
Tôi chắc chắn rằng, Khương Thừa An không ngoại tình cơ thể.
Chứ ngoại tình cơ thể thì sao sồn sồn cả ngày lẫn đêm thế được.
Nhưng thật sự, anh ấy không dính lấy tôi như hồi trước.
Dăm ba hôm vẫn có quà như thường, nhưng tôi nhận ra, càng ngày các món quà càng qua loa.
Hồi trước, anh ấy luôn tận tâm chọn từng món quà, bây giờ thì giao hết cho trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm là trợ lý đời sống của anh ấy, là đàn ông. Trai thẳng thì làm sao mà biết chọn đồ hay, chỉ làm theo tiêu chuẩn, đắt, to và lấp lánh.
Cảm giác như tra google “Những món quà thích hợp để tặng vợ” rồi chọn những món quà tiểu chuẩn nhất.
Cũng không sao, với người đã kết hôn thì tiền ở đâu, tình yêu ở đó.
Tôi có rất nhiều tai mắt trong công ty, bình thường cũng thuê thám tử tư.
Tuy rất yêu anh ấy, nhưng tôi yêu mình hơn.
Anh ấy không ngoại tình, thì tôi có thể chấp nhận anh ấy đò đưa một chút, nhưng nếu ngoại tình, thì tôi cũng còn đường lui.
Nhưng thứ tới trước cả tin tức, là một email nặc danh.
Trong mail có vài bức ảnh.
Trong ảnh là Khương Thừa An với khuôn mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch, Mạnh Vãn Vãn nằm trong vòng tay anh ấy.
Đây, là cái đêm Khương Thừa An say rượu mà?
Có vẻ tôi đã biết ai là người gửi mail.
Nếu hôm đó tôi không tới, chắc chắn Khương Thừa An sẽ phải chịu oan ức.
Tôi tìm được một hacker trên mạng.
Bây giờ hacker cũng chuyên nghiệp hơn, giúp tôi bẻ khóa email ẩn danh, là một cái mail QQ.
Nói nghe nè, dùng mail QQ là thiếu chuyên nghiệp lắm đó.
Tôi đăng ký một nick clone, mạo danh làm đồng nghiệp trong công ty rồi kết bạn với nick QQ này, sau đó đồng bộ hóa thông tin đăng nhập, thuận lợi lấy được các tài khoản mạng xã hội khác của Mạnh Vãn Vãn.
Tôi vô tình phát hiện ra nick Weibo của cô ta có follow qua lại với một nick khác, có tên là J, avatar trông khá là quen.
Avatar là một bàn tay, trên cổ tay có một chiếc đồng hồ.
Chiếc đồng hồ đó là quà lễ tình nhân mà tôi tặng Khương Thừa An.
Đúng là chiếc đồng hồ mới mua năm ngoái.
Tôi ấn vào xem, ngoài mấy bức ảnh say rượu, trong đó còn có ảnh chụp chung của Khương Thừa An và Mạnh Vãn Vãn.
Tuy tôi không phải thợ giám định chuyên nghiệp, nhưng nhìn mức độ tự nhiên của bức ảnh thì khả năng cao không phải ngụy tạo.
Bức ảnh đầu tiên được đăng từ ba tháng trước, chính là lúc Mạnh Vãn Vãn được điều tới làm thư ký.
Tôi lấy số điện thoại khác đăng ký một nick khác, quay màn hình cả cái tường nhà lại, rồi còn lưu hết ảnh về máy.
Chơi với tôi hả?
Tôi biết đi mách chứ bộ.
Khương Thừa An lê cơ thể mệt mỏi về nhà.
Gần đây anh ấy rất bận, nói là đang bận làm ăn buôn bán quốc tế gì đó.
Là bận thật, chuyện này tôi đã xác nhận với đàn chị Lý Hy rồi.
Chị ấy nói chị ấy tăng ca đến mức tắt cả kinh, còn phải giải thích với người khác là vì rối loạn nội tiết tố chứ không phải mang thai.
Khương Thừa An vừa bước vào, thấy tôi ngồi trên sofa, anh ngưng lại một lát rồi lập tức lấy lại tinh thần:
“Vợ à.”
Nói rồi, anh ấy bước tới ôm tôi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ánh mắt Khương Thừa An có vẻ bất an, sau đó trốn tránh ánh mắt tôi.
Nói rồi, tôi lấy đống ảnh mới in ban sáng ra: “Anh tự nói đi.”
Khương Thừa An nhìn thấy ảnh: “Vợ, em nghe anh giải thích.”
“Anh giải thích đi.”
“Em nghe anh nói.”
“Em đang nghe đây.”
“Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”
“Chứ anh nghĩ em đang nghĩ gì?”
Nói rồi, Khương Thừa An lấy một bức ảnh ra khỏi đống ảnh, rồi lại mở điện thoại ra: “Vợ ơi em nhìn xem, trên ảnh là hai người, anh và Mạnh Vãn Vãn. Nhưng em xem ảnh gốc trong điện thoại anh này, thật ra đây là ảnh chụp chung của gần mười người cơ.”
“Còn cái ảnh tay này.” Nói rồi, Khương Thừa An mở trang web chính thức của công ty ra, trên đó có ảnh của anh ấy, anh ấy chỉ vào một bức: “Có người cắt riêng phần tay trong ảnh của anh.”
Tôi cũng hiểu phần nào, mấy tấm ảnh này là thật, nhưng chúng đã bị lấy ra khỏi bối cảnh.
“Vợ ơi, em kiếm đâu ra mấy tấm này vậy? Chắc chắn có người muốn ly gián vợ chồng chúng ta.”
Tôi đưa nguồn gốc bức ảnh, và nick weibo tôi tìm được cho anh.
“Anh chưa từng dùng weibo. Ngày nào anh cũng làm việc tới ngủ còn không đủ, làm gì có thời gian chơi mấy này.”
“Vợ ơi ôm ôm.”
“Anh kêu không có thời gian ngủ cơ mà? Ngủ không đủ dễ c.h.ế.t sớm đó.”
Tôi bị đôi tay cứng như sắt ôm vào lòng, đôi chân đá lung tung, cả người giãy giụa như điên.
Khương Thừa An ôm luôn tay và eo tôi lại, cúi đầu hôn lên cổ tôi, giọng nói trầm thấp tràn ngập dục vọng: “Ôm ôm là vận động, muốn sống là phải vận động.”
Bây giờ tôi chỉ muốn đánh nhau. Tuy chuyện này chỉ là hiểu lầm, nhưng ban ngày tôi cũng tủi thân thật mà.
Khương Thừa An nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm và nguy hiểm nhìn sâu vào mắt tôi một hồi, dường như chỉ với đôi mắt này, anh đã có thể xâm nhập vào xương tủy tôi, ăn sạch tôi.
Trong một mối quan hệ chênh lệch kinh tế, nếu người đàn ông mặc đồ yêu thương người phụ nữ, thì người phụ nữ phải cởi đồ để đáp lại.
Lâu lâu phản kháng là tình cảm, nhưng phản kháng quá nhiều lại thành nhàm chán.
Tôi cũng không phải người không biết điều, biết đến đâu nên dừng.
Tôi đưa ngón tay cầm chiếc cà vạt màu xanh nhạt của anh lên, quan sát kỹ càng từng hoa văn.
Cánh tay anh ấy thoáng thả lỏng, từ siết chặt chuyển sang xoa dọc sống lưng tôi.
“Hôm nay, em muốn ở trên.”
Tôi lấy chiếc cà vạt làm dây, dắt Khương Thừa An vào phòng ngủ.
Thể lực chênh lệch.
Nên nửa cuối vẫn phải nhờ vào anh.
Đúng là eo khỏe.
Nhưng thận có khỏe không đây?