Nữ phụ pháo hôi bỗng biến thành đồ lười nhác vô dụng

Chương 6


22.

Sau một buổi vận động mạnh, tôi nằm sải lai trên giường.

Chỉ để lại một phần cực nhỏ cho Khương Thừa An.

Anh nghiêng người qua, nửa người đè lên thân tôi, chơi đùa mái tóc tôi.

Tôi chợt hỏi: “Anh có biết ai là người đăng ảnh không?”

“Chắc là Mạnh Vãn Vãn.” Khương Thừa An lại gần tôi, nói bên tai tôi: “Hôm ấy anh đi ăn với đối tác, là một quán rượu cao cấp, anh cũng không gọi tài xế. Sau đó anh uống say, tỉnh lại mới thấy mình đang ở trong phòng khách sạn, em ở ngay bên cạnh. Anh cũng thấy lạ, nên sau đó mới hỏi người ăn cơm với anh, người ta bảo có gọi cho thư ký anh.”

“Trong đó có một bức ảnh, chắc chắn là chụp vào tối hôm đó.”

“Sau hôm đó, anh bảo trợ lý Lâm đi lấy camera giám sát của khách sạn, chính Mạnh Vãn Vãn đưa anh vào phòng. Nhưng cô ta chỉ ở trong đó tầm mười lăm phút rồi đi.”

“Lúc ấy anh say đến mức bất tỉnh nhân sự, thật sự không làm gì có lỗi với em.”

Tôi liếc nhìn anh ấy một cái: “Em biết, tuy em không tin cái nết của anh, nhưng em tin khả năng của anh.”

“Sao lại không tin cái nết của anh? Thế thì anh khỏi cần tốt tính với em nữa.”

Nói rồi, anh lại đè tôi xuống dưới, tính phi nước đại mở rộng lãnh thổ thêm lần nữa.

“Bép” một tiếng, tôi đánh lên bắp tay anh.

“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy. Em cứ thấy có gì đó sai sai.”

“Có gì sai đâu, chỉ là cô ta đoán được suy nghĩ của em thôi. Em xem nhé, cô ta dùng email nặc danh gửi ảnh cho em trước, sau đó cho em tìm tới nick QQ tương ứng và các tài khoản mạng xã hội của cô ta, và cả cái nick giả mạo anh nữa. Em thấy cái nick đó, chắc chắn sẽ có nghi ngờ anh, không chịu làm ăn gì với anh. Nhưng cô ta không đoán được cái miệng em. Chuyện gì chúng ta cũng nói với nhau, nên cô ta thất bại.

Đúng ha, cô ta đoán được suy nghĩ của tôi, muốn cho tôi phát hiện ra những điều cô ta phô bày.

Nếu là mấy cô nữ chính im như thóc trong mấy bộ truyện ngược, thì chắc sẽ âm thầm tủi thân khóc một mình.

Đây mới là lần đầu tiên, sau này sẽ còn nhiều chiêu trò nữa.

Khi hiểu lầm và tủi thân tích tụ tới một mức độ nhất định, dù sau này có hóa giải được hiểu lầm, thì vết thương cũng đã hằn sâu. Dù có làm hòa thì vẫn có vết nứt.

“Mạnh Vãn Vãn mưu mô quá, đuổi việc cô ta đi.” Hai tay tôi vòng qua ôm cổ anh ấy.

“Bây giờ vẫn chưa được.” Khương Thừa An nghiêm túc nói.

“Sao lại chưa được.” Đùi tôi vắt qua eo anh ấy, nhẹ nhàng ma sát.

“Cô ta vẫn có ích.”

“Cô ta có mưu đồ với anh.”

“Vợ này, em phải tin anh. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng chỉ có em, em chính là sinh mạng của anh.” Nói rồi, một bàn tay bắt lấy cái đùi đang nghịch ngợm của tôi, giọng nói trầm thấp tràn ngập lửa tình: “Anh vào nha vợ.”

23.

Nếu Khương Thừa An đã bảo tôi tin anh ấy, thì tôi sẽ tin.

Không phải cuộc dây dưa của thanh mai và thiên giáng (thiên giáng: Người xuất hiện sau này, từ trên trời rơi xuống.)

Đối thủ thực sự phải biết ra tay từ Khương Thừa An, chứ không phải dùng thủ đoạn với tôi.

Cái trò này, chỉ là cấp nhập môn trong giáo trình “Cách làm phu nhân hào môn” mà mẹ Khương từng dạy tôi.

Sắp tới lễ tình nhân.

Hồi trước tôi từng nhìn thấy một viên kim cương màu vàng trên tạp chí, Khương Thừa An nói anh ấy sẽ đấu giá về làm vòng cổ cho tôi, chói mù mắt tất cả mọi người.

Tôi thích kim cương vàng chỉ vì nghe nói nó mang lại tài vận.

Gần đây không bị Mạnh Vãn Vãn công kích, tự dưng tôi thấy chán chán.

Nhưng mấy này nói xong phải trộm vía.

Vì weibo của Mạnh Vãn Vãn update rồi.

Là một tấm ảnh Mạnh Vãn Vãn đeo dây chuyền kim cương vàng, caption là: Lễ tình nhân vui vẻ.

Trông cũng không khác bản thiết kế dây chuyền mà Khương Thừa An gửi cho tôi là bao.

Nếu thứ cô ta đeo là thật, thì đúng là phí cho viên kim cương đó.

Tôi gửi luôn cho Khương Thừa An.

Không lâu sau, Khương Thừa An đã gọi điện tới.

Tôi không hiểu mấy trò của Mạnh Vãn Vãn, nhưng cũng rất mong chờ nước cờ tiếp theo của cô ta.

24.

Tiệc tối của công ty là lần đầu tiên tôi gặp Mạnh Vãn Vãn.

Phản ứng đầu tiên của chúng tôi là: Chúng tôi giống nhau ấy hả?

Tôi khoác tay Khương Thừa An, nói chuyện với khách mời, lâu lâu Mạnh Vãn Vãn lại đi qua cho tôi thấy sự hiện diện của cô ta.

Điện thoại tôi kêu lên, nhận được một tin nhắn: “Cô nghĩ Khương Thừa An yêu cô thật à?”

Tôi ấn vào đọc, sau đó coi như không thấy. Mấy phút sau lại có một tin nhắn mới: “Chúng ta hãy xem xem trong lòng anh ấy, ai quan trọng hơn.”

Ngoài mặt tôi rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang cười thầm.

“Vợ, sao vậy em?” Bá đạo tổng tài giây trước còn lạnh lùng quyết đoán, bây giờ lại tròn mắt như chó con.

Tôi đưa điện thoại ra: “Anh tự xem đi.”

“Có người rơi xuống nước rồi!”

Khách tới buổi tiệc hôm nay hoặc là quản lý cấp cao của công ty, hoặc là khách quý. Chẳng may có vấn đề gì thì công ty sẽ phải chịu trách nhiệm.

Tiệc tối được tổ chức ở một biệt thự trên núi, có một hồ bơi riêng.

Tôi và Khương Thừa An vội qua đó.

Người rơi xuống nước là Mạnh Vãn Vãn.

Tôi thật sự không hiểu, Mạnh Vãn Vãn cao một mét bảy sao lại không đứng được trong bể bơi một mét tư.

Khương Thừa An nhìn thấy là Mạnh Vãn Vãn, anh nhíu mày thật chặt rồi quay qua nhìn tôi, nói: “Vợ ơi, anh không muốn.”

Tôi kéo tay anh: “Không, anh muốn.”

Đi đi, Pikachu.

Rồi tôi đẩy Khương Thừa An xuống bể bơi.

Khương Thừa An mạnh bạo kéo Mạnh Vãn Vãn lên.

Anh đang mặc vest, có bị ướt cũng không sao.

Nhưng Mạnh Vãn Vãn thì khác, cô ta mặc một chiếc váy dài hai dây. Sau khi bị thấm nước, nửa thân trên trở nên trong suốt, còn nửa dưới thì nặng trĩu, thậm chí vì chiếc váy quá nặng mà bộ đồ có xu hướng rớt xuống.

Khương Thừa An cởi áo vest ra, khoác lên người Mạnh Vãn Vãn rồi mới đỡ cô ta ra khỏi bể bơi.

Còn anh thì mặc chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng.

Anh quyến rũ ai vậy?

Tối nay em cho anh biết tay.

Tuy trong lòng đang rối bời, nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Buổi tiệc tối kết thúc, tôi nhận được tin nhắn của Mạnh Vãn Vãn: “Khương Thừa An là của tôi, tôi sẽ từ từ cướp đi những thứ cô đang có.”

Cô gái này coi phim tổng tài đừng bao giờ coi thường người khác nhiều quá à? Khương Thừa An có phải đồ đạc đâu mà của tôi với chả của cô.

Lại còn xưng là sinh viên trường top đầu, đúng là làm xấu tên tuổi trường cô ta.

25.

Cô trợ lý tài giỏi của tôi đã sắp xếp cho tôi một buổi triển lãm nghệ thuật ở nước F.

Bảo là đã cho tôi một tấm vé với tư cách khách mời đặc biệt.

Nói trắng ra là dùng tiền để bước vào lĩnh vực này.

Tìm mấy tay phóng viên trong triển lãm để chụp ảnh, sau đó liên lạc với truyền thông và blogger để lên bài khen ngợi.

Thế là hình tượng nhà làm nghệ thuật xinh đẹp đã ra đời.

Sau khi về nước, tôi sẽ có thêm một chức danh, nâng cao tên tuổi cho phòng tranh của chúng tôi, tìm kiếm được nhiều họa sĩ nổi tiếng hơn.

Trước đây tôi cũng từng nghe nói về triển lãm này, vé rất khó kiếm, có tiền thôi là chưa đủ.

Chắc chắn Khương Thừa An có nhúng tay vào.

Không uổng công tôi làm trâu làm ngựa, mệt sống mệt chết.

Mà tới nước F rồi tôi mới nhận ra, chuyện không chỉ dừng lại ở mấy bức ảnh đơn giản.

Cô trợ lý từ Ivy League này đã áp tiêu chuẩn mà cô ấy dành cho bản thân lên tôi.

Chúng tôi đã làm việc với nhau được mấy năm, nhưng cô ấy vẫn không hiểu được tốc độ của tôi.

Tổng cộng chỉ có ba ngày làm việc, mà cô ấy tính tới cả giờ đi vệ sinh.

Mình đâu cần phải vội đến thế.

Làm tôi không động tới điện thoại mấy ngày liền.

Sau ba ngày chạy khắp nơi thêm mười mấy tiếng trên máy bay.

Vừa hạ cánh, mở điện thoại ra là các app đã nhảy ra đủ loạn tin tức.

#Tổng giám đốc tập đoàn Khương Thị bị nghi ngoại tình

#Tổng giám đốc tập đoàn Khương Thị bị bắt gặp hẹn hò với cô gái bí ẩn

#Khương Thừa An – Cô gái bí ẩn

#Mối tình mới của người nắm quyền Khương Thị

Tôi còn chưa kịp ấn vào xem thì một đống tin nhắn và wechat ùa tới như b.o.m nổ.

“Vợ ơi, mọi chuyện không như trên tin tức đâu.”

“Vợ ơi, anh có nỗi khổ tâm.”

“Vợ ơi, tại sao em không quan tâm anh.”

“Vợ ơi, lúc về em có còn yêu anh không?”

“Vợ ơi, em giận rồi à.”

“Vợ ơi, em đọc được thì trả lời anh nhé.”

“Vợ ơi, quan tâm anh đi mà.”

Ai mà ngờ Khương Thừa An, tổng giám đốc hô mưa gọi gió, quyết cả trăm triệu tệ chỉ trong một cái chớp mắt của Khương Thị, lại dính vợ như keo chó.

Tôi không trả lời mà gọi qua luôn.

Khương Thừa An nói làm ba ý chính.

Thứ nhất, nhận sai trước để ổn định lại tâm trạng của tôi, kèm theo hứa hẹn đền bù bằng quà tặng.

Thứ hai, giải thích tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Thứ ba, nói cho tôi một chuyện, bảo tôi bình tĩnh lại rồi hẵng đón nhận sự thật.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.