01
Tôi đã đọc một cuốn truyện cưỡng ép tên là “Nhà tù trong tay”.
Tôi thích nam chính của bộ truyện đó, Khương Thừa An.
Anh ấy giàu, đẹp trai và chung thủy.
Nhưng đây là một bộ truyện cưỡng ép.
Nam chính cả đời chỉ yêu một mình nữ chính Khương Ninh.
Tôi nghĩ, nữ chính không xứng với nam chính.
Khương Ninh chỉ là con nuôi của nhà họ Khương, chả được cái tích sự gì.
Không thông minh, chỉ vào đại học bằng tiền của nhà họ Khương.
Không cần cù, sớm hôm chỉ biết ăn chơi.
Khó khăn ập tới là không thèm phản kháng.
Dồn hết sức để chống lại nam chính.
Nam chính tài giỏi như vậy, sao cô ta trốn được.
Thế là tôi viết lại cuốn tiểu thuyết này.
Tôi viết cho Khương Ninh c.h.ế.t ngắc.
Sau đó viết thêm nhân vật nữ chính hoàn hảo.
Cuối cùng, Khương Thị trở thành xí nghiệp hàng top, hai người cũng tìm được tình yêu đích thực.
02.
Nào ngờ, bộ truyện tôi viết lại bị kiện, tác giả bộ truyện gốc kiện tôi.
Sau khi ra khỏi tòa án, tôi cưỡi con xe điện của mình về nhà, không để ý tới lề đường lắm.
Rồi xe tôi lật.
Mở mắt ra thấy đã xuyên vào trong truyện.
May quá, tôi vẫn xuyên vào truyện của mình.
Một giọng nói trong đầu bảo tôi rằng, chỉ cần tôi khiến nam chính trong truyện, Khương Thừa An yêu tôi, thì chứng tỏ sự tồn tại của Mạnh Vãn Vãn là hợp lý. Bộ truyện tôi viết lại sẽ không bị gỡ.
Một mặt, tôi thật sự không mong truyện mình viết bị gỡ, đây là tác phẩm mà tôi thức bao nhiêu đêm để hoàn thiện.
Ngoài ra, tôi thật sự rất thích nam chính Khương Thừa An.
Vì đây là truyện tôi viết, nên tôi biết lịch trình của Khương Thừa An, biết nhược điểm của đối thủ, cũng biết suy nghĩ của đối tác.
Mạnh Vãn Vãn mà tôi xây dựng, không chỉ xinh xắn quyến rũ, mà còn lương thiện chính trực, trong ngoài đều tốt. Dù về năng lực làm việc hay về học thức, cô cũng bỏ NPC trong truyện xa tám con phố.
Nhưng cuối cùng, tôi đã thất bại.
Tôi tưởng Khương Thừa An cho tôi ở lại công ty, để tôi làm thư ký, cho tôi xuất hiện trong các buổi tiệc với tư cách bạn cặp, thậm chí cho tôi vào biệt thự của anh ấy, tức là đã yêu tôi.
Anh ấy không động vào tôi là vì muốn giữ cho sau kết hôn, là vì trân trọng tôi.
Nhưng hóa ra anh ấy chưa từng yêu tôi, anh ấy chỉ yêu Khương Ninh.
Khương Ninh thì có gì tốt.
Chỉ là một con phế vật, một đứa ăn bám.
03.
Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.
Mở mắt ra, tôi lại tỉnh dậy ở chỗ làm.
Tôi vẫn làm giám đốc phòng thị trường.
Tôi mới gặp Khương Thừa An một lần trong cuộc họp thường lệ, là đã trở thành thư ký của anh ấy.
Có thể thấy, anh ấy không hề để tâm đến tôi xíu nào.
Chắc chắn là do lần trước xuyên ngắn quá.
Dù sao anh ấy cũng đã yêu Khương Ninh hơn mười năm, sao mà thay đổi tình cảm nhanh thế được?
Nếu anh ấy thay đổi nhanh vậy, thì chính tôi cũng không hiểu nổi.
Tôi nhận ra, ở thế giới này, Khương Ninh không bỏ trốn.
Mà còn kết hôn với Khương Thừa An.
Nữ chính là được xây dựng là một người có đạo đức, không được phép làm kẻ thứ ba.
Nhưng tôi thật sự rất yêu Khương Thừa An, cũng không muốn bộ truyện của mình bị gỡ.
Tôi cố gắng chia rẽ hai người họ.
Thậm chí còn dùng các cách tẩy não.
Để bảo Khương Ninh phải độc lập, phải tự do, không được ỷ lại vào đàn ông.
Nhưng cô ta hoàn toàn không bị tôi tẩy não.
Đã tới lúc, cơ thể tôi c.h.ế.t rồi.
Nhưng tôi vẫn để lại một bức di thư nói hết sự thật cho Khương Thừa An, rằng kiếp trước tôi và anh ấy yêu nhau.
Có lẽ đây sẽ trở thành một cái gai giữa hai người họ.