Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 1


1.
Tháng chín, thành phố A hẵn còn mang chút nắng cuối hè đầu thu, đêm xuống một trận mưa như trút đổ xuống, hàng mộc lan rậm rạp bên dưới tầng ký túc xá bị gió thổi lắc lư, tia chớp rạch một đường sáng không trung, một sát sau, tiếng sấm đúng hẹn ầm trời mà đến.

Tôi thở hổn hển bừng tỉnh từ trong ác mộng, đầu óc choáng váng quay cuồng, tôi theo bản năng định gửi một tin nhắn qua cho Diệp Tri Bằng, nhưng tận đến lúc lôi điện thoại ra tôi mới đột nhiên ý thức được: Không lâu trước đây, hắn đã nói lời chia tay với tôi.

Tôi do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấn vào vòng bạn bè của Diệp Tri Bằng, mười mấy phút trước hắn mới đăng ảnh chụp cùng bạn bè cùng dòng trạng thái “Độc thân vui sướng”.

Mới có vài phút, khu bình luận đã nhanh như chớp ngập tràn những lời “chúc mừng”, giống như tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chia tay tôi là một chuyện rất đáng để ăn mừng vậy.

Nào có ai sẽ để tâm đến cảm nhận của một người làm thế thân chứ.

Nghĩ nghĩ, tôi cắn môi mở hộp thoại, nhắn gửi một tin nhắn qua WeChat cho hắn:【Diệp Tri Bằng, em bị tiếng sấm dọa sợ đến mức không thể ngủ được, anh trò chuyện với em được không? 】

Tôi vẫn luôn rất sợ tiếng sấm vào những ngày mưa, vừa nghe tiếng sấm thì sẽ lập tức run lẩy bẩy tay chân, trước kia vào những lúc như thế thì Diệp Tri Bằng sẽ ôm tôi vào lòng, vừa che tai tôi lại vừa hôn lên đôi mắt lên cánh môi của tôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Diệu Diệu, đừng sợ.”

Nhưng hiện tại cơn mưa chợt ập tới này làm tôi nhận thức được rõ ràng, từ trước đến nay chút ít thương tiếc đó đều là Diệp Tri Bằng bố thí cho tôi chứ hắn chưa bao giờ thực sự vì tôi mà đau lòng.

Tôi lẳng lặng chờ hắn trả lời, vài phút sau, Diệp Tri Bằng đáp lại:

【Khương Diệu, chừa cho nhau chút thể diện, đừng làm phiền anh nữa.】

Chờ lúc tôi muốn nhắn tin trả lời lại thì mới phát hiện hắn đã chặn tôi luôn rồi.

Tôi tắt điện thoại, cuộn tròn thân mình ở trong chăn.

Ký túc xá mang lại cảm giác cực kỳ an toàn cho tôi, tiếng hít thở đều đều của bạn cùng phòng là thứ duy nhất giúp tôi chống đỡ qua đêm mưa này.

Tôi lấy tai che lỗi tai lại, nỗ lực cố để mình chìm vào giấc ngủ.

Sớm ngày mai có tiết học, buổi trưa với chiều thì cần phải đi làm thêm, hiện tại tôi cần nghỉ ngơi cho đầy đủ.

Nhưng tôi ngủ không được.

Hễ tôi nhắm mắt lại thì sẽ nhớ tới bóng dáng Diệp Tri Bằng đứng ở bên lối nhỏ bên trong quán bar chật hẹp cụp mắt lạnh nhạt nhìn tôi.

Mấy tiếng trước, tôi đến quán bar tìm Diệp Tri Bằng.

Ánh đèn xanh đỏ mơ mơ hồ hồ chiếu lên gương mặt sắc bén của người trước mắt, bỗng anh ta nhìn tôi với đôi mắt âm trầm khó thấu, sau đó sự âm trầm đó lại biến thành bất cần, giống như anh ta đang đánh giá một món đồ chơi không còn hợp mắt nữa:

“Sao em lại đến đây?”

Trước ánh mắt dò xét đó, tôi trở nên nhỏ bé hèn mọn, nỗ lực hít thở lắm mới có thể nghẹn ngào cất lời:

“Bạn cùng phòng nói với em rằng anh luôn xem em là thế thân của Sầm Vi, là thật sao?”

Diệp Tri Bằng nhíu mày, từ túi áo trên móc ra một gói thuốc, rút ra một điếu rồi ngậm trong miệng, dùng bật lửa châm lửa.

Từ trước đến nay anh ta luôn là một người cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, không nghiện thuốc lá, chỉ có những lúc quá mức phiền lòng mới hút một ngụm.

Đốm lửa yếu ớt chợt loé lên, phản chiếu đôi môi lạnh lùng bạc bẽo của anh ta, giọng của hắn khàn khàn, gần như khó có thể nghe thấy:

“… Là sự thật.”

Tôi gian nan cúi gằm đầu xuống, nước mắt cũng theo những lời anh ta thốt ra mà tuôn trào.

Tôi không nên khóc, đúng ra phải đứng thẳng người rồi tát anh ta một cái thật mạnh, hoặc là dùng rượu tạt thẳng lên người anh ta.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Lần đầu tiên khi tôi gặp anh ta, anh ta khen tôi có một đôi mắt đẹp, sau đó hẹn hò rồi thì thường xuyên bảo tôi mặc váy, nuôi tóc dày, anh ta nói anh ta thích con gái như thế.

Nhưng tôi lúc nào cũng mặc quần jean, tóc thì để ngang mang tai, khác xa so với tiêu chuẩn người yêu của Diệp Tri Bằng, cũng chỉ có đôi mắt này, đôi mắt làm anh ta chú ý đến, cũng chỉ có nó giống với Sầm Vi nhất.

Tôi giơ tay gạt nước mắt, hốc mắt đỏ bừng nhìn anh ta: “Hôm nay em lén đi gặp Sầm Vi.”

Ngón tay cầm thuốc của Diệp Tri Bằng bỗng dưng run lên: “Em…”

Tôi ngắt ngang lời anh ta, nghẹn ngào nói:

“Trước anh nói với em là anh thích em mặc váy dài, thích em để tóc dài. Diệp Tri Bằng, anh nói thật cho em biết, rốt cuộc là anh thích con gái như thế, hay thực chất là anh thích Sầm Vi?”

Diệp Tri Bằng quay đầu đi, hút thuốc trong im lặng, một lát sau, anh ta bỏ qua chuyện đó, nói thẳng: “Nếu em đã biết rồi thế thì chúng ta chia tay đi.”

Anh ta chưa giải thích gì nhưng tôi nghe thôi cũng đủ hiểu.

Hai chữ “chia tay” giống như đã bật mở một cái công tắc nào đó trong tôi, nước mắt cứ thế tuôn trào mãnh liệt, một giọt rồi lại một giọt tí tách rơi trên sàn nhà.

Tôi nghĩ dáng vẻ hiện tại của tôi chắc hẳn vô cùng đáng thương chật vật, nếu là người khác trong tình cảnh như thế này chắc chắn sẽ không mặt dày mày dạn nói ra những điều đáng xấu hổ nữa, nhưng tôi lại kệ hết thảy nắm lấy cánh tay của Diệp Tri Bằng, tự rước lấy nhục níu giữ anh ta:

“Có thể không chia tay được không?”

Diệp Tri Bằng dập tắt điếu thuốc, nhíu mày nhìn tôi: “Khương Diệu, em có biết em đang nói cái gì không? Anh xem em là thế thân, em còn không hiểu rõ sao?”

Tôi dùng tay còn lại che mắt mình lại, muốn che đi hốc mắt đỏ bừng cùng nước mắt đang giàn giụa tuôn rơi, cắn môi khẽ nói:

“Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, những chuyện khác em không quan tâm.”

Diệp Tri Bằng sửng sốt, anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Dường như anh ta nghĩ đến cái gì đó, theo bản năng vứt điếu thuốc vào trong thùng rác, sau đó dùng tay mạnh mẽ gạt bàn tay mà tôi đang dùng để che mắt ra, đầu ngón tay ấm áp của anh ta chạm vào hàng mày của tôi sau đó từ từ di chuyển xuống đường viền xương mày, sau cuối dừng lại ở khoé mắt của tôi, nhẹ nhàng xoa.

Tôi chớp chớp mắt, hàng mi cong vút khẽ chạm vào ngón trỏ của anh ta, bỗng anh ta như bừng tỉnh, nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn:

“Nhưng anh không muốn ở bên cạnh em nữa.”

Anh ta lại bật lửa đốt thêm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ, tôi nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh ta.

“Khương Diệu, đồ dỏm đến cuối cùng vẫn là đồ dỏm, không thể nào thành đồ thật được đâu.”

Chỉ một câu ngắn gọn đã đem toàn bộ tôn nghiêm của tôi giẫm đạp dưới chân, luôn cả thời gian hai năm trời chúng tôi bên nhau.

Khương Diệu à, trong lòng Diệp Tri Bằng mày tính là cái thá gì chứ?

Thậm chí còn chẳng bằng một sợi tóc của Sầm Vi.

Nhận ra điều đau lòng này làm tôi càng trằn trọc trong đêm thất tình, tiếng sấm đùng đoàng ngoài cửa sổ, dù tôi có ôm chặt cánh tay cũng không thể ngăn lại cơ thể đang run lẩy bẩy này.

Những hồi ức cũ cứ thế xuất hiện trong đầu óc tôi làm đầu tôi đau như muốn nứt toạc, không thể không lấy lọ thuốc ngủ dưới gối ra rồi nhét hai viên vào trong miệng.

Sau một lúc dày vò, cuối cùng thuốc cũng phát huy tác dụng, cơn buồn ngủ nặng nề đánh úp tới, tôi nhắm mắt lại để bản thân mình chìm vào trong mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.