2.
Tôi thật sự ngủ không ngon giấc.
Trong bóng đêm, dường như có thứ gì đó muốn chui vào thân thể tôi, tôi vùng vẫy trong cơn đau đớn như bị bóp chặt, tận đến lúc cảm giác bị trói buộc đột ngột biến mất tôi mới có thể mở mắt ra.
Đập vào mắt là một mảng trắng lóa.
Đợi đến lúc thấy rõ được chung quanh, tôi mới kinh ngạc trừng to mắt.
Sao tôi lại ở bệnh viện nhỉ?
Tôi ngẩn ngơ đi về trước hai bước, lại thấy bạn cùng phòng Lâm Thư đang ngồi trên ghế gọt táo.
Mà người ngồi dựa trên giường bệnh lại giống tôi hệt như đúc.
Không, không phải giống như đúc, mà đó chính là tôi.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tôi cuống quýt cúi đầu nhìn lại chính mình, mới hoảng sợ phát hiện ra giờ bản thân mình trong suốt đến lạ thường, còn đang lơ lửng giữa không trung nữa.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, vô số phỏng đoán kỳ quái đã lóe lên trong đầu tôi.
Tôi mở miệng gọi tên Lâm Thư, nhưng dường như cô ấy không thể nghe thấy, vẫn cúi đầu gọt táo như cũ.
Tôi lại giơ tay vỗ vỗ bả vai cô ấy, nhưng bàn tay tôi lại xuyên qua cơ thể của cô ấy, cứ như thế rơi vào khoảng không.
Tôi nhìn bàn tay gần như trong suốt của bản thân thật lâu thật lâu.
Tôi như thế này là hồn lìa khỏi xác sao?
Hay có thể nói, tôi đột nhiên chết rồi sao?
Thế giờ phút này, người đang ở trong thân thể tôi đến cuối cùng là ai?
Đầu óc tôi loạn thành nồi cám heo, tôi muốn cắn môi một cái thật mạnh để giữ cho đầu óc thanh tỉnh nhưng dường như trở thành linh hồn rồi nên tôi chẳng thể cảm nhận được bất cứ đau đớn gì nữa.
Trong lúc tôi đang ngơ ngác chẳng biết làm sao thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân, bác sĩ mặc áo blouse trắng tay cầm bệnh án đi xuyên qua thân thể tôi, bà ấy dừng lại trước giường bệnh sau đó dịu dàng hỏi:
“Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”
Khương Diệu giả sắc mặt tái nhợt mấp máy môi: “Vẫn ổn.”
Bác sĩ cúi đầu ghi chép gì đó vào hồ sơ bệnh án, ngoài miệng thì dặn dò thêm: “Cháu còn trẻ như vậy, đàn ông gì mà tìm chả được, hà cớ gì phải đòi sống đòi chết chứ?”
Khương Diệu giả hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn im lặng không đáp lời.
Lòng tôi ù ù cạc cạc, sao tôi lại chả hiểu bác sĩ nói gì thế này.
“May mắn là bạn cùng phòng của cháu phát hiện sớm nếu không bây giờ cháu đã đi gặp Diêm Vương rồi, cháu xuất viện rồi nhớ cảm ơn người ta cho tốt đó.”
Khương Diệu giả gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Cháu nhớ rồi.”
Bác sĩ rời đi rồi, Lâm Thư đưa táo đã gọt xong cho Khương Diệu giả, thở dài: “Diệu Diệu, vì cái loại cặn bã như Diệp Tri Bằng mà tự sát không đáng đâu, về sau cậu ngàn lần vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc nữa,”
Khương Diệu giả chột dạ cụp mắt xuống.
Lâm Thư chỉ chỉ cái trán của cô ấy, nghiêm túc nói: “Lọ thuốc ngủ của cậu đã bị tớ tịch thu, hai ngày nay cậu hãy ở bệnh viện tịnh dưỡng đi, tớ sẽ dành thời gian rảnh rỗi để tới thăm cậu.”
Lúc này tôi mới biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhất thời lại có chút dở khóc dở cười.
Tôi mất ngủ nên mới uống hai viên thuốc ngủ, bình thường lúc nào cũng chú ý tới liều lượng, sao có thể làm bản thân mình phải nhập viện luôn được cơ chứ?
Rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề?
Lâm Thư ở trong phòng bệnh chốc lát sau đó nói buổi chiều có tiết nên phải đi trước, trong chớp mắt chỉ còn tôi với Khương Diệu giả.
Tôi ỷ vào chuyện cô ấy không thấy tôi nên lại gần thêm chút để đánh giá cô ấy.
Thật kỳ quái, rõ ràng là cùng một thân thể nhưng ảnh mắt của cô ấy lại hồn nhiên ngây thơ, mang theo chút cảm giác tò mò sợ hãi, giống như thú nhỏ mới sinh đang co ro quan sát thế giới này.
Hoàn toàn bất đồng với linh hồn của tôi.
Nhưng tôi thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Khương Diệu giả lật cô tay một cái, bỗng biến từ đâu ra một cái đồng hồ quả quýt, nắp được mở lên, một vầng sáng màu lam nhạc giống như một tấm kính thuỷ tinh hiện lên, một con mèo trong suốt cũng nhảy ra từ đó, nó ngồi xổm giữa không trung ung dung liếm móng vuốt của mình.
Nhưng Khương Diệu giả lại dường như chẳng hề nhìn thấy con mèo này, lắc lắc đồng hồ quả quýt, một giọng nói máy móc lạnh băng từ bên trong truyền ra: “Hệ thống nhân vật hy sinh số 1123 đã được kích hoạt, đang tải xuống cốt truyện, mời ký chủ nhanh chóng tiếp nhận.”
Khương Diệu giả ấn ngón trỏ lên chiếc đồng hồ, một lát sau, một dòng số liệu màu xanh từ từ xâm nhập vào đầu ngón tay của cô ấy, cô ấy nhắm mắt lại, cứ để mặc những số liệu đó tiến vào trong não rồi mất tung mất tích.
Đây chắc chắn không phải công nghệ của thời đại này.
Tôi hoang mang nhìn những thứ đang ngoài tầm hiểu biết xuất hiện trước mắt mình, trong lòng bỗng chốc xuất hiện một phỏng đoán lớn mật.
Lúc này con mèo đó lại quay đầu lại, vô duyên vô cớ lắc lắc chiếc mông trong suốt, gọi chuẩn xác tên của tôi: “Khương Diệu?”
Mới có vài tiếng ngắn ngủi mà đã xảy ra một đống chuyện, một con mèo có thể nói được tiếng người giờ cũng chẳng thể làm tôi sốc thêm được nữa: “Mày biết tao?”
Nó cất bước đi về phía tôi, đi vòng quanh người tôi hai vòng, sau đó lẩm ba lẩm bẩm: “Kỳ quái thật, linh hồn của cô thế mà lại không có biến mất.”
Cái đuôi dài của nó quấn lấy mắt cá chân tôi, thứ làm tôi ngạc nhiên chính là tôi có thể cảm nhận được bộ lông mềm mại của có đang cọ nhè nhẹ trên da của tôi.
Tôi nghĩ có lẽ con mèo này biết được nội tình bên trong nên cụp mắt dò hỏi: “Mày là ai?”
Nó ngồi xổm xuống đất, giọng nói là chất giọng của bé gái mười hai mười ba tuổi: “Tôi là hệ thống nhân vật hy sinh số 1123.”
Tôi cay mày chỉ chỉ chiếc đồng hồ quả quýt trong tay Khương Diệu giả: “Mày là số 1123, thế trên tay cô ấy là cái gì đấy?”
“Cô có thể xem nó là vật dẫn của tôi.” Con mèo nghiêng đầu, đôi mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm tôi.
“Tôi biết hiện tại cô chắc chắn đang có rất nhiều điều muốn biết nhưng cứ chậm đã, cô cứ xem cái này trước.”
Móng vuốt của nó quơ một cái trước mắt tôi, bỗng trước mặt tôi hiện lên một quyển sách, trên gáy sách có hai chữ như rồng bay phượng múa — “Tù sủng”.
Nó là một quyển tiểu thuyết ngôn tình yandere thời xưa, kể về tình yêu biến thái của nam chính Hứa Tư Niên dành cho cô nàng thanh mai trúc mã của mình, bên trong đề cập đến cầm tù, đánh đập, cưỡng gian, cuối cùng nữ chính mắc luôn hội chứng Stockholm, rơi vào tình yêu không lối thoát với nam chủ.
Trong tiểu thuyết có rất nhiều phân đoạn miêu tả cuộc sống thời đại học của nữ chính, cũng là ở lúc này, nam phụ phản diện chào sân.
Anh ta đối với nữ chính nhất kiến chung tình, biết được nữ chính có bạn trai nhưng vẫn lì lợm la liếm, cuối cùng bị nam chính tẩn cho một trận, không thể không cút khỏi tầm mắt của nữ chính. Nhưng dù như thế anh ta vẫn rất yêu nữ chính, dù cho đã quen bạn gái mới nhưng trong lòng vẫn cố chấp yêu nữ chính.
Nam chính yandere làm sao có thể chịu đựng được cảnh nam phụ mơ ước nữ chính được, nên phái người lừa nam phụ đến quán bả, nam phụ cũng bởi lẽ đó mà nghiện ma tuý, bị trường cho thôi học, cuối cùng lãnh cơm hợp, còn bạn gái của anh ta, không chịu nổi đả kích nên đã nhảy từ trên lầu cao xuống kết thúc mạng sống.
Cuối truyện, nữ chính trở nên điên loạn mà nam chính lại tự mình chìm trong ảo mộng tình yêu của mình, tự thiêu chết mình cùng nữ chính.
Đúng là câu chuyện tình thật đẹp, kết truyện “đéo còn móng nào”.
Nếu nữ chính không phải Sầm Vi, nam phụ không phải Diệp Tri Bằng thì đã tốt hơn rồi.
Tôi run run tay làm rơi quyển sách ở trên đất, cảm thấy lòng ngực uất nghẹn, giống như đang bấu chặt không cho tôi hô hấp:
“Đây là sự thật sao? Thế giới này chỉ là một quyển sách?”
Số 1123 mang cất quyển sách, đôi mắt mèo lộ vẻ hờ hững lạnh nhạt:
“Như cô đã thấy, đúng thật là như thế.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng tôi, cả người tôi phát run, ngơ ngẩn nhìn chằm tường trắng như tuyết trước mặt, lẩm bẩm tự hỏi:
“Thế tao là cái gì cơ chứ?”
Nó nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh phân trần sự thật:
“Trong sách không có nhắc đến tên của cô, nghiêm túc mà nói cô chỉ xem như là một nhân vật bia đỡ đạn qua đường mà thôi.”
À, qua đường.
Tôi nhịn không được nghĩ tới đoạn miêu tả bạn gái đáng thương của Diệp Tri Bằng, tuổi thở bất hạnh, cuộc đời đầy gây chông gai, xem nam phụ như ánh sáng duy nhất của cuộc đời mình, chỉ qua vài dòng bâng quơ, nói tôi không đáng một đồng, gói gọn trong bốn chữ cả đời đau khổ.
Thật nực cười.
Bởi vì tôi là bia đỡ đạn nên tôi xứng để thành một viên gạch lát đường cho tình yêu vĩ đại của bọn họ sao, trở thành thế thân của Sầm Vi, thành bằng chứng cho tình yêu không thay không đổi của Diệp Tri Bằng, chỉ bởi lẽ tôi là bia đỡ đạn nên cuộc đời tôi phải chìm trong khuất nhục sao, cuối cùng lại chết đi bởi một cái lý do vớ vẩn.
Tôi bật cười giễu một tiếng, nếu vận mệnh chết tiệt này đã sớm được chú định…
Tôi nhìn về phía số 1123, lạnh lùng gằn từng câu từng chữ: “Tao không phải Khương Diệu trong tiểu thuyết.”
Số 1123 hoang mang nhìn tôi: “Nhưng cô chính là cô ấy.”
Tôi cũng không biết rốt cuộc mình muốn tranh cãi cái gì, thấp giọng nói thêm lần nữa: “Tôi không phải cô ấy.”