Nữ Phụ Thức Tỉnh

Chương 11


17.
Nhiều ngày sau khi từ nghĩa trang trở về, tôi không đi theo bất cứ ai cả.

Tôi chỉ ngồi bên hồ nước nhân tạo của trường một lúc lâu, ngơ ngác nhìn mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.

Số 1123 hàng ngày đều tận tâm báo cáo diễn biến của dàn nhân vật chính, tôi thờ ơ nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng phần lớn thời gian đều im lặng.

Một ngày nọ, mèo nhỏ chạy đến trước mặt tôi, liếc nhìn mặt tôi vài cái, sau đó ngập ngừng nói:

“Cô có muốn đi gặp nam phụ không? Anh ta bị người của nam chính đưa xuống quán bar dưới lòng đất.”

Tôi khẽ chớp mắt nhìn một con chim bay lướt qua mặt hồ rất nhanh, mặt hồ gợn gợn gợn sóng rồi im bặt trong gió lạnh.

“Không đi.”

Số 1123 thở dài, không nhiều lời nữa, nằm xuống cạnh tôi, ôm móng vuốt.

Tôi nhìn thoáng qua rồi đột nhiên hỏi: “Mày đã từng đến rất nhiều thế giới nhiệm vụ rồi à?”

Đôi tai mèo nhỏ thận trọng cử động, ngập ngừng nói: “Đúng vậy.”

“Vậy hãy kể cho tao nghe về nó.”

Nó lưỡng lự một lúc rồi cũng đồng ý.

Một người và một con mèo ngồi bên hồ nhiều ngày.

Số 1123 thực sự không phải là một người kể chuyện có trình độ, nó kể những câu chuyện như một con robot không có bất kỳ thăng trầm nào, dù cốt truyện có ly kỳ đến đâu thì qua miệng nó cũng trở nên nhàm chán.

Nhưng tôi vẫn bị mê hoặc.

Vì khao khát.

Qua lời kể của số 1123 có hàng nghìn vai phụ bia đỡ đạn, một nửa do nhân vật chính đảm nhận, nhưng nửa còn lại không tham gia quá mức vào cốt truyện chính, họ cũng có cuộc đời, sự nghiệp riêng dù có đi lãnh cơm hợp thì cũng đã có một đời huy hoàng.

Tôi đang tập trung tưởng tượng thì thấy số 1123 ngừng nói rồi quay lại nhìn phía sau.

Tôi nhìn theo ánh mắt kỳ lạ của nó và nhận ra rằng Diệp Tri Bằng thực sự đang ở đây.

Anh ta ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ, ngơ ngác nhìn bầu trời.

Trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta hiện lên vẻ vô hồn chán nản.

Tôi nhìn dáng người ngày càng gầy gò của anh ta, sau một lúc im lặng hiếm hoi, tôi hỏi với giọng khàn khàn: “Anh ấy… Nghiện ma túy rồi à?”

Số 1123 thở dài, không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói: “Nam chính cho người tiêm thuốc liên tục, mãi đến ngày hôm qua mới được thả ra.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi tay hơi run run của Diệp Tri Bằng, trong lòng chợt cảm thấy một nỗi buồn dâng lên.

Diệp Tri Bằng ngồi ngây ra một lúc, sau đó tựa hồ có vẻ vô cùng mệt mỏi, anh ta giơ tay lên dụi dụi mắt. Khi anh ta ngước mắt lên lần nữa, khóe mắt ươn ướt đượm vẻ buồn ngủ, hiện lên một chút yếu ớt không nói nên lời.

Số 1123 nói: “Lúc tôi đi nghía qua thì thấy nam phụ có hút thuốc bột, dường như là bị ảo giác gì đó, liên tục gọi tên cô.”

“Tôi nghĩ nhất định là anh ta nhìn thấy cô trong ảo giác, bởi lẽ anh ta nói: ‘Khương Diệu, chẳng lẽ đến lúc như thế này em mới chịu xuất hiện gặp anh?”

Số 1123 thực sự là một chiếc micro truyền lời đủ tiêu chuẩn.

Tôi im lặng, không biết phải nói cho tốt nên đã bế nó rời đi.

Trên đường đi, nó hỏi tôi: “Nam phụ si tình như vậy, cô không có chút xót thương nào sao?”

Tôi thở dài: “Mềm lòng cũng vô ích, không cứu được mình và cũng không cứu được anh ấy.”

Nó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn tôi, cuối cùng kết luận: “Cô tàn nhẫn hơn tôi nghĩ.”

Sau kỳ nghỉ đông, tôi lại nghe số 1123 báo tin cho tôi: “Nam phụ đã thôi học rồi.”

Tôi chợt nhớ đến kỳ nghỉ hè năm đó, khi tôi đang lặng lẽ đọc sách dưới ô che nắng, đầu đội mũ rơm. Diệp Tri Bằng mặc áo sơ mi hoa, tay trái cầm xẻng nhỏ, tay phải cầm một chiếc xô nhỏ, vui vẻ chạy trên bãi biển như một đứa trẻ.

Anh ta đột nhiên gọi tôi: “Khương Diệu! em nhìn kìa!”

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đã lao tới bên cạnh tôi, dang rộng lòng bàn tay ra, một cái vỏ sò màu hồng nhạt xuất hiện trên đó

Anh ta đặt chiếc vỏ sò vào tay tôi, cười rạng rỡ hứng khởi nói: “Dùng chiếc vỏ sò đẹp nhất để đổi lấy một nụ hôn từ bạn gái của anh nhé!”

Hoá ra chuyện đó đã lâu lắm rồi.

18
Sau khi Diệp Tri Bằng thôi học vì nghiện ngập ma túy, nhiệm vụ cốt truyện cuối cùng cũng có thể diễn ra suôn sẻ.

Lúc Khương Diệu giả chuẩn bị nhảy khỏi tòa nhà theo thiết lập nhân vật, số 1123 cùng tôi đã ở ngay phía sau cô ấy.

Mèo nhỏ một lời khó nói hết nhìn cô ấy xong lại quay sang hỏi tôi: “Cô có thấy ký chủ trông rất giống một người không?”

Tôi nhìn mái tóc xoăn dài ngang lưng cùng bộ váy đẹp đẽ đắt tiền của Khương Diệu giả, không khỏi cười mỉa: “Thoạt nhìn, cô ấy có chút giống Sầm Vi.”

Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra kế hoạch thực sự của Sầm Vi là gì.

Tôi bước tới vài bước, cúi xuống nhìn xuống, quả nhiên có một người đàn ông đang đứng ở tầng dưới với bó hoa diên vĩ trên tay.

Nếu tôi đoán đúng thì người này là nam chính yandere.

Số 1123 nghiêng đầu khó hiểu: “Tại sao ký chủ lại ăn mặc như thế này?”

Tôi hơi nhếch khóe môi lên.

Tất nhiên là vì chỉ có yandere mới có thể đối phó với yandere.

Không biết Sầm Vi nghĩ ra ý tưởng này như thế nào, cô ấy đã dụ dỗ Khương Diệu giả mạo mình, lợi dụng nhiệm vụ nhảy lầu để làm ra vẻ như cô ấy sắp tự tử, sau đó lừa gạt nam chính ở tầng dưới.

Khi nam chính nhìn lên, chắc chắn sẽ lầm tưởng người ở trên nóc tòa nhà thí nghiệm muốn nhảy khỏi tòa nhà chính là Sầm Vi – người yêu của anh ta.

Phản ứng đầu tiên của một người bình thường là gọi cảnh sát hoặc khuyên bảo người nọ.

Nhưng yandere thì khác.

Giống như đoạn kết của cuốn tiểu thuyết, Hứa Tư Niên thà cùng Sầm Vi tự thiêu vì tình còn hơn là chữa bệnh cho cô ấy.

Cách thể hiện tình yêu của anh ta là gây tổn thương cùng với kiểm soát. Anh ta tin rằng thứ tình yêu vĩ đại và hoàn hảo nhất phải là sự hòa quyện giữa máu thịt.

Nên là lúc Khương Diệu giả định nhảy từ nóc tòa nhà xuống thì Hứa Tư Niên ngẩng đầu lên dang tay đỡ lấy cô ấy, nhìn một màn này tôi cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

Ngược lại, số 1123 lại sợ đến mức trợn to mắt mèo của mình, ở một bên hét lên:

“Nam chính điên rồi sao? Tại sao lại không trốn tránh, nhất quyết muốn để ký chủ đè lên người? Anh ta nhất định chết chắc rồi, kết thúc rồi, kết thúc rồi, mọi chuyện kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc.”

Nhưng tôi nghĩ điều này rất hợp lý.

Là một nam chính thời xưa, Hứa Tư Niên mạnh mẽ điềm tĩnh.

Nếu muốn để một người như vậy chết, không còn cách nào khác là lợi dụng điểm yếu tâm lý của anh ta.

Nên Sầm Vi chắc chắn đã đánh lừa Hứa Tư Niên. Cô ấy có thể đã sử dụng kỹ năng diễn xuất ảnh hậu cũng như ngôn ngữ logic kiên định, nhưng mục đích cuối cùng của cô ấy là xúi giục Hứa Tư Niên tự sát.

Buồn cười là Sầm Vi đã lên kế hoạch trong nhiều năm, cuối cùng thế nhưng nhờ vào người xuyên sách để phá vỡ thế cục bế tắc.

Tuy phương pháp này có chút tàn nhẫn
nhưng lại có hiệu quả, giờ cô ấy đã có thể thoát khỏi cốt truyện, sống một đời tự do.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đang mừng cho Sầm Vi thì lại nghe thấy số 1123 yếu ớt suy sụp nói:

“Một khi nam chính chết, thế giới tiểu thuyết này cũng sẽ sụp đổ, kết thúc, mọi chuyện kết thúc thật rồi.”

Tim tôi lỡ nhịp, cảm giác một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền tới lục phủ ngũ tạng, trong đầu tôi lóe lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng chỉ có một điều là cấp bách nhất:

“Có biện pháp nào không?”

Số 1123 nhìn tôi như sắp khóc: “Thế giới sụp đổ bởi vì bản thân nam chính là một loại năng lượng. Sau khi anh ta chết, năng lượng tràn ngập, thế giới không thể tiếp tục vận hành.”

Vẫn còn có thời gian để giải thích, nên có vẻ như vẫn có giải pháp.

Tôi có chút không kiên nhẫn: “Cứ nói cho tao biết.”

“Cần một linh hồn đặc biệt để bổ sung năng lượng còn thiết.”

Số 1123 thận trọng liếc nhìn tôi, áy náy nói thêm: “Tốt nhất là giống như cô.”

Tôi cười khẩy: “‘Mày hãy từ bỏ những ảo tưởng viển vông đi, tao không đủ vĩ đại để hy sinh bản thân mình vì thế giới đâu.”

Số 1123 cúi đầu, không vui.

Tôi khoanh tay nghiêng đầu, nở nụ cười nham hiểm: “Ngoài tao ra, ở đây không có linh hồn mới ra lò sao?”

Mèo nhỏ ngơ ngác ngước nhìn tôi, một lúc sau nó tỉnh táo lại: “Ý cô là… ký chủ?”

“Tôi nhớ rằng hình phạt cho việc thất bại trong nhiệm vụ là ở lại thế giới nhiệm vụ mãi mãi.”

Tôi cười hừ một tiếng, cúi xuống nhìn số 1123:

“Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng hầu hết các nhân vật trong hệ thống bia đỡ đạn đều không sống được lâu dài phải không?

“Người xuyên sách đóng giả những nhân vật đó, nếu nhiệm vụ thành công thì có thể rời đi, nếu nhiệm vụ thất bại thì phải ở lại. Nhưng thân thể của tôi đã bị Khương Diệu giả làm chết rồi, cho dù cô ấy có ở lại, linh hồn của cô ấy có thể nương náu ở đâu? ”

Tôi đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy linh hồn Khương Diệu giả bay ra từ đống thịt nát bét, ngơ ngác nhìn mặt đất đỏ thẫm như máu.

Số 1123 hiển nhiên là hiểu, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được, việc này trái với quy định.”

Tôi nheo mắt nhắc nhở: “Nhiệm vụ của Khương Diệu giả thất bại, người thắng cược là tao. Nên hiện tại tao là ký chủ của mày, hệ thống nhỏ, ngay cả lời ký chủ mày cũng nghe không lọt tai sao?”

Số 1123 quay đầu không thèm hé miệng.

Thế là tôi đưa tay ra xoay mạnh đầu nó lại không thương tiếc.

“Số 1123.”

“Meo?”

“Tôi để ý thấy mỗi lần này nói chuyện, mày chưa bao giờ gọi thẳng tên bọn tao, ngoại trừ thỉnh thoảng gọi mày có gọi tao là Khương Diệu, còn lại mày chỉ gọi những người đó là nữ chính, nam chính, nam phụ, nữ phụ. Tại sao, mày coi thường bọn tao sao?”

Mèo nhỏ sửng sốt một lát, vô thức phản bác: “Tôi không có nghĩ như vậy.”

“Vậy tak là ai?”

“…Khương Diệu.”

“Còn gì nữa không?”

Số 1123 lắp bắp không nói nên lời.

Tôi bình thản nhìn nó, lặp lại câu hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Là…. ký chủ của tôi.”

Nghe được câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng tôi cũng nhếch lên khóe môi:

“Cho nên hiện tại ký chủ muốn mày hiến tế linh hồn Khương Diệu giả để lấp đầy năng lượng của thế giới, mày có làm được không?”

Đôi đồng tử như thủy tinh của số 1123 lóe lên, một lúc sau nó nói:

“…… có thể.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.