15
Tôi tự nhận bản thân đã làm một vài điều mà tôi nghĩ là rất thú vị.
Ví dụ như cách đây không lâu tôi đã dụ dỗ số 1123.
Hệ thống nhỏ cũng quá hồn nhiên ngây thơ như ký chủ mới của nó.
Nó không hề biết rằng chưa bao giờ có một vụ cá cược công bằng.
Đây là một kết quả có thể đoán trước được với một kết quả rõ ràng.
Năm 17 tuổi, tôi gặp Sầm Vi.
Trong tiểu thuyết, vào thời điểm này, Sầm Vi vẫn bị Hứa Tư Niên giam dưới tầng hầm tra tấn ngày đêm, nhưng trên thực tế, Sầm Vi thật sự đã bước đi tự do và công khai dưới ánh nắng mặt trời.
Cô ấy chắc chắn không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ cô ấy.
Lúc đó tôi đang học việc ở một tiệm bánh khác, khi tan sở vẫn còn rất nhiều bánh chưa bán được, ông chủ rất tức giận, cuối cùng mắng tôi một trận.
Tôi lo lắng về đồng lương ít ỏi của mình nên đã chịu đựng những lời lăng mạ khó chịu mà không nói một lời.
Đúng lúc này, Sầm Vi đẩy cửa bước vào, cô ấy cầm một chiếc túi da đắt tiền liếc nhìn ông chủ, sau đó hất cằm về phía tôi: “Tôi mua hết mọi thứ trong cửa hàng.”
Khi cô ấy trả tiền, nét mặt cô ấy lạnh lùng bình tĩnh, nhưng vừa quay đầu lại, vẻ mặt cô chuyển sang vẻ thanh tú mềm mại, như thể có hai người đang sống trong cơ thể cô.
Tôi nhìn theo ánh mắt nịnh nọt của cô ấy và thấy một người đàn ông dịu dàng hiền lành đang đứng dưới ánh đèn đường bên ngoài tủ kính, điềm tĩnh quan sát cô ấy.
Lúc đó tôi không biết, người đàn ông này chính là gã thích kiểm soát yandere trong tiểu thuyết, nhưng tôi nhớ gươngmặt của Sầm Vi khá giống tôi.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài tuyệt đẹp, có mái tóc dài ngang lưng giống như một phiên bản khác của tôi trên thế giới.
Sau này, tôi đọc được quyển tiểu thuyết, biết được sự thật về thế giới.
Khi nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tôi nhận ra rằng mọi chuyện sớm đã có manh mối.
Đáng lẽ tôi phải biết ơn Sầm Vi nếu không có cô ấy, tôi đã không dám cá cược với số 1123 một cách tự tin như vậy.
Đương nhiên, nếu không có cô ấy, tôi sẽ không có cơ hội ở bên cạnh Diệp Tri Bằng.
Yêu Diệp Tri Bằng là điều thú vị thứ hai mà tôi đã làm.
Tôi chưa bao giờ nói với anh ấy rằng tôi cũng ở đó vào ngày Sầm Vi từ chối anh ta.
Chỉ là tôi đang mặc một bộ đồ gấu bông nặng nề, phát tờ rơi ở quảng trường trong khuôn viên trường.
Đó là lúc tôi chú ý đến Sầm Vi, nhớ lại hình như cô ấy chính là cô gái đã cứu tôi thoát khỏi một rắc rối hơn một năm trước, sau đó nhìn theo đôi mắt thiếu kiên nhẫn mơ hồ chán nản của cô ấy, tôi nhìn thấy Diệp Tri Bằng.
Giọng nói của Sầm Vi nhẹ nhàng như nước, nhưng đáng tiếc lời nói của cô lại lạnh lùng tàn nhẫn:
“Chuyện bạn học Diệp thường xuyên theo đuổi tôi đã cấu thành tội quấy rối tôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ gọi cảnh sát để cảnh sát xử lý sự việc, chắc bạn học Diệp cũng không mong chuyện này bị làm lớn.”
Bàn tay đang phát tờ rơi của tôi hơi khựng lại, ngạc nhiên trước sự từ chối vừa gay gắt vừa nhẫn tâm như vậy.
Từ đó trở đi, Diệp Tri Bằng không còn dây dưa gì với Sầm Vi nữa.
Sau hai tháng nữa, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi một cách điên cuồng.
Tất nhiên tôi biết mục đích của anh ta là gì.
Nhưng tôi cô đơn cho đến năm mười chín tuổi, mà hiện tại tôi thực sự mong mỏi có người đi cùng.
Nhưng tôi cũng rất sợ những mối quan hệ thân mật không có lý do.
Do đó tôi nghĩ, thay vì xây dựng một mối quan hệ dựa trên tình yêu mà không biết khi nào sẽ lấy lại được, tôi có thể đánh đổi bình đẳng với anh ta.
Tôi đã dùng gương mặt giống Sầm Vi để đổi lấy sự đồng hành lâu dài của Diệp Tri Bằng.
Đó là điều tôi nghĩ lúc đầu, cho đến khi Diệp Tri Bằng đối mặt với tôi rồi hát một bài hát không thuộc về tôi.
Con người sẽ tham lam, giống như trong lý thuyết cấp bậc nhu cầu của Maslow, một khi con người đã thuộc về, họ bắt đầu khao khát tình yêu và sự tôn trọng.
Trong hai mươi năm cuộc đời, tôi chưa bao giờ có được những thứ này. Tôi tự hỏi mình, mình có muốn chúng không?
Tôi thực sự không muốn nó?
Trong cơn gió mặn trên bãi biển, trong đêm lửa trại, tôi lặng lẽ nhìn Diệp Tri Bằng rồi thầm nghĩ: Giao dịch bình đẳng chết tiệt, tôi không muốn tiếp tục giả bộ đạo đức giả nữa, tôi, Khương Diệu, xứng đáng là người trung thành nhất trong thế giới tình yêu.
Một thời gian dài sau đó, tôi đã lên kế hoạch làm thế nào để khiến Diệp Tri Bằng phải lòng tôi.
Tuy nói ra điều này nghe có vẻ khó nghe nhưng tôi thực sự đang cố gắng thuần dưỡng anh ta
Tôi là người xấu tính ích kỷ, có thể tôi không yêu Diệp Tri Bằng, nhưng anh ta lại nhất định phải yêu tôi.
Và bây giờ anh ta thực sự yêu tôi.
Sau khi tôi chết.
Ở tuổi 21, cuối cùng tôi cũng đạt được điều mình mơ ước hồi 8 tuổi.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Tôi không còn là cô bé khóc vì tình yêu cũng như tình bạn lúc còn nhỏ nữa.
Buổi sáng sương mù dày đặc, cây bách trên núi liên tục bị gió mùa đông lạnh giá thổi đonh đưa suốt đêm, vỏ cây lộ ra màu nhợt nhạt hoang vắng, lá rơi xuống từng lớp đất, phủ một lớp sương mù dày đặc.
Tôi ôm lấy số 1123, bước lên những bậc thang dài, cuối cùng dừng lại trước một tấm bia mộ cỏ mọc um tùm.
Mộ của người vợ quá cố Tạ Tiểu Dung.
Tạ Tiểu Dung, mẹ của tôi cả đời hèn nhát nhưng đã dũng cảm hy sinh.
Sau khi bà qua đời, Khương Như Hải không muốn chi quá nhiều tiền nên đã mua cho bà một vị trí xa xôi trong một nghĩa trang ngoại ô, những đống mộ dày đặc chen chúc nhau, giống như những quân cờ domino được sắp xếp ngay ngắn.
Trong gió lạnh, người yêu tôi nhất trên đời này đang ngủ ở đây.
Tôi đặt mèo nhỏ xuống rồi nói: “Mày đi chỗ khác đi, tao muốn nói chuyện với mẹ tao một lúc.”
Số 1123 nghiêng đầu, cong đuôi bỏ chạy.
Tôi ngồi xổm xuống, vô thức muốn nhổ đám cỏ khô trước mộ, nhưng ngón tay xuyên qua lại không chạm vào được gì.
Tôi sửng sốt một lát, nhẹ giọng nói: “Hôm nay con không thể giúp mẹ dọn dẹp được.”
Nếu không có gì khác xảy ra, điều đó sẽ vẫn tiếp diễn trong tương lai.
Tôi ngồi xếp bằng trước mộ, lặng lẽ nhìn bức ảnh đen trắng trên bia.
Bức ảnh này được chọn rất kỹ.
Mẹ tôi nở một nụ cười hiếm hoi, khóe miệng thẳng tắp hơi nhếch lên, mái tóc dài được búi tỉ mỉ phía sau đầu trông bà vừa trầm lắng lại vừa thanh tú.
Đây là bức ảnh gia đình ba người chúng tôi chụp lúc tôi mới sinh ra.
Thật buồn cười khi nói rằng trong số mấy chục bức ảnh mẹ để lại, đây là bức duy nhất bà cười.
Tôi thở dài kìm nén sự chua chát trong mắt, nói:
“Con sắp rời khỏi đây rồi, đây hẳn là lần cuối cùng tôi đến viếng mẹ.”
“’Mẹ ở đó chắc sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng cho con. Sau này con sẽ ngày càng tốt hơn.”
Một cơn gió lạnh chợt thổi qua trong núi, cây bách trong rừng xào xạc, như thể mẹ đang đáp lại tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn một lúc, đột nhiên mỉm cười nói: “Thật ra mẹ không cần phải quá lo lắng cho con đâu.”
“Mẹ luôn đối xử với con như một đứa trẻ, nhưng con đã học được cách cầm vũ khí để tự bảo vệ mình khi mới mười hai tuổi.”
Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, như đang đắc ý nói:
“Con sẽ nói cho mẹ nghe một bí mật. Kỳ thật cái chết của Khương Như Hải không phải là ngẫu nhiên.”
Tôi giết ông ta.
Ngày Khương Như Hải qua đời là một ngày rất bình thường, ông ta về nhà trong tình trạng say khướt như thường lệ rồi ngã xuống ghế sofa.
Ông ta thích uống rượu nên trong nhà đâu đâu cũng có rượu.
Nhưng hôm đó, tay ông ta mò mẫm dưới đất nhưng không tìm thấy chai rượu quen thuộc.
Vì thế ông ta đứng dậy, đi đến trước kệ, nheo mắt hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy một cái chai mảnh khảnh của ông ta, bộ não hỗn loạn của ông ta không thể nghĩ ra tại sao hình dạng của chai rượu này lại khác với bình thường, cũng như không thể nghĩ ra tại sao lại như vậy, cũng không nghĩ ra tại sao nó lại có vị lạ.
Ông ta uống một ngụm lớn.
Sau vài giây, cái chai rơi xuống đất. Ông ta ôm lấy cổ họng ho dữ dội, chỉ trong chốc lát ông ta đã tắt thở.
Ngày hôm sau, tôi giả vờ hoảng sợ, vừa khóc vừa gõ cửa nhà dì Trương: “Dì Trương! Dì có nhà không! Bố cháu xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi cảnh sát đến, họ kết luận dựa trên tình huống hiện trường là Khương Như Hải vô tình uống phải thuốc khử trùng trên kệ, nhưng họ không hiểu:
“Có phải tất cả thuốc khử trùng trong nhà cháu đều được đặt ở vị trí đó không?”
Mắt tôi đỏ hoe vì khóc, tôi rúc vào lòng dì Trương: “Bố sợ cháu vô tình chạm vào nên đã cất những đồ vật nguy hiểm ngoài tầm tay của cháu.”
Tôi đã nói dối.
Trên kệ luôn chỉ có rượu nên Khương Như Hải mới đinh ninh mà uống hết.
Trước khi ông ta về nhà, tôi đã đeo găng tay với dọn rượu xong rồi, tôi bước lên ghế sau đó đặt chai thuốc khử trùng lên trên đó.
Không ai có thể nghi ngờ rằng một đứa trẻ mười hai tuổi lại dám giết người, ngay cả khi nạn nhân là bố của nó, người đã từng bạo hành nó.
Họ cho rằng tôi yếu đuối chịu đựng nên tôi nằm im ắng như thế suốt một năm để rồi giáng cho Khương Như Hải một đòn chí mạng.
Tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ đến chuyện đã qua, không khỏi nhếch mép nở nụ cười trẻ con: “Mẹ ơi, con đã trả thù cho cả hai chúng ta.
“Yên tâm, ông ta có chết cũng không dám tìm mẹ đâu, loại người như ông ta sẽ bị đày xuống địa ngục.”
“Đời này mẹ đã chịu nhiều đau khổ rồi, hy vọng kiếp sau mẹ có thể sống một cuộc sống bình yên, mẹ sẽ không gặp lại Khương Như Hải cặn bã nữa, cũng sẽ không gặp… lại đứa nhỏ không nghe lời như con.”
Số 1123 bước về phía tôi với đôi chân ngắn ngủn, tôi liếc nhìn nó rồi đứng dậy, sau đó nghiêm trang cúi đầu trước bia mộ.
Người phụ nữ trong ảnh đang mỉm cười nhẹ, với đôi mắt đen láy đầy yêu thương, ánh mắt như xuyên qua không gian thời gian, lặng lẽ đáp xuống đôi vai hơi run rẩy của tôi.
“Đứa trẻ khiến bạn lo lắng ngày ấy giờ đã lớn thành một cô gái dũng cảm rồi.”
“Mẹ, con đi đây.”