13.
Diệp Tri Bằng đánh ông cụ nhập viện, bản thân anh ta cũng không khá hơn là bao, bị cảnh sát đưa đi ngay tại chỗ.
Tôi đứng dưới ánh trăng nhìn anh ta thở hổn hển quỳ trên đất với đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân anh ta chật vật bất kham nhưng vẫn cứ đinh ninh bảo vệ con búp bê vải của tôi, nước mắt lẫn cùng máu tươi và bụi bặm, nhuộm thành một màu nâu thẫm.
Hai cảnh sát đến sau đó đã cố gắng kéo Diệp Tri Bằng dậy nhưng không thành công.
Anh ta dường như đã kiệt sức.
Dù là đã cố gượng nhưng đôi chân lại nặng như đeo chì chẳng thể nhấc nổi.
Gió tháng mười một lạnh buốt, trong lòng tôi dường như bị gió thổi lạnh đến phát đau.
Vốn dĩ tôi nghĩ sau khi chết sẽ không còn cảm giác đau đớn, nhưng không ngờ rằng đó chỉ là do lúc đó tôi chưa đủ đau đớn.
Lời ông cụ vẫn văng vẳng bên tai, quá khứ như nước chảy trong phút chốc bỗng ùa về.
“Tôi không nói dối! Bố của Khương Diệu đã uống quá nhiều rồi tự mình nói với người khác. Ông ta nói rằng ông ta đã ngủ với con gái ruột của mình, còn nói rằng con bé đó lúc ngủ cảm thấy rất thoải mái! Con trai tôi luôn uống rượu với ông ta, làm sao tôi biết được chứ!”
“Hơn nữa chính mắt tôi nhìn thấy, con bé đó đến bệnh viện lấy thuốc, dấu vết trên người nó không thể che giấu được, vết bầm bầm tím tím, nhìn thoáng qua là có thể biết đó là một người đàn ông làm ra. Ngoài bố nó ra thì còn có người đàn ông nào khác chứ!”
“Nếu hỏi tôi, thì tôi nói thẳng cậu nên mau chóng chia tay với nó đi. Còn trẻ như vậy mà có thể quyến rũ chính bố mình, thì nó bẩm sinh đã là gái điếm! Nó thật vô liêm sỉ!”
Những lời này thực sự quá vô lý.
Gần mười một tuổi, tôi bị Khương Như Hải xâm phạm, cho dù đã trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng tôi cũng có biết gì về chuyện nam nữ? Dốt đặc cán mai nói gì đến quyến rũ? Huống chi trong suy nghĩ của tôi, ông ta là bố của tôi, tôi phải vô liêm sỉ đến cỡ nào mới có thể đi quyến rũ một gã cặn bã như thế?”
Cho nên tôi vẫn không thể hiểu được tại sao hổ dữ không ăn thịt con nhưng một gã súc sinh như Khương Như Hải lại dám làm ra một hành động không bằng súc sinh đối với đứa con gái ruột của mình?
Dù đã mười năm trôi qua kể từ lúc chuyện đó chuyện xảy ra, tôi vẫn nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ đến nó, tôi ước gì mình có thể kéo ông ta ra khỏi địa ngục rồi nghiền nát xương cốt của ông ta thành tro bụi.
Đối với tôi, Khương Như Hải là một sự tồn tại như thế.
Tôi nhớ rất rõ, vào đêm sinh nhật thứ mười một của tôi, trời mưa to, sấm chớp, tôi đang lặng lẽ ngồi bên bàn ăn ăn mì gói trong chiếc váy xòe cũ kỹ đã chật đi rất nhiều, bên cạnh là cái bánh kem để trong cốc giấy nhỏ do dì Trương tặng tôi.
Sau khi mẹ mất, dì ấy là người duy nhất nhớ đến sinh nhật của tôi.
Tôi vốn tưởng rằng Khương Như Hải sẽ không bao giờ quay lại nữa, ông ta luôn thích uống rượu chơi bài với đám bạn của ông thâu đêm suốt sáng.
Nhưng hôm đó là lần đầu tiên ông ta về sớm, giống như bánh răng định mệnh trong số phận của tôi.
Mặt ông ta đỏ bừng, lúc ông ta đi về phía tôi, tôi mơ hồ ngửi thấy mùi rượu khó chịu.
Ông ta dừng lại trước mặt tôi, chăm chú nhìn tôi một lúc, đột nhiên nở một nụ cười hàm hồ:
“Đã lâu không ngó ngàng gì đến Tiểu Diệu, bố đột nhiên phát hiện cục cưng cũng rất xinh đẹp đó nha.”
Tôi nhận thức sâu sắc được sự nguy hiểm, nhảy xuống ghế rồi chạy tọt về phía cửa, chỉ cần chạy ra ngoài, tôi có thể nhờ dì Trương giúp đỡ, mà tiếng khóc của tôi cũng sẽ có thể thu hút những người có lòng đến giúp.
Chỉ cần chạy ra ngoài.
Nhưng cuối cùng tôi không thể thoát được.
Chỉ một chút thôi, tay tôi đã chạm vào tay nắm cửa rồi, tôi đã chạm vào rồi!
Nhưng Khương Như Hải liền sải chân đuổi theo tôi, bước chân của ông ta nghe như dã thú, sau đó ông ta đưa tay ra, nắm lấy bím tóc dài của tôi, rồi kéo mạnh!
Da đầu tôi đau nhức, lực phía sau truyền tới khiến tôi ngã ngửa xuống đất, choáng váng một tiếng “rầm”.
Sau đó tôi bị ông ta kéo thẳng vào phòng ngủ.
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn cánh cửa bị Khương Như Hải đóng lại, hy vọng cuối cùng trong lòng tôi đã vỡ nát.
Vào ngày sinh nhật thứ mười một của tôi, ma quỷ đã tặng cho tôi một cơn ác mộng.
Cơn ác mộng này kéo dài suốt một năm, mãi đến khi Khương Như Hải chết, tôi mới tỉnh lại.
Nhưng sức mạnh dai dẳng của nó kéo dài gần chục năm, từ đó tôi không dám mặc váy hay để tóc dài, tôi sợ những ngày mưa, cũng như sợ mọi mối quan hệ thân mật.
Nhưng vào năm thứ nhất, tôi vẫn chấp nhận sự theo đuổi của Diệp Tri Bằng.
Tại sao?
Tôi đi qua song sắt phòng giam, dừng lại trước mặt Diệp Tri Bằng, cúi đầu lặng lẽ nhìn gương mặt tái nhợt bi thương của anh ta, trong lòng lại hỏi: Tại sao?
Diệp Tri Bằng đang ngồi co chân trong góc, ngơ ngác nhìn ra ngoài phòng tạm giam bằng đôi mắt vô thần của anh ta, tôi nhìn theo ánh mắt đờ đẫn của anh ta rồi thấy con búp bê vải rách bị cảnh sát tịch thu.
14
Khi số 1123 tìm thấy tôi, mèo nhỏ vô cùng cáu kỉnh nói:
“Tôi nghi ngờ đầu của ký chủ đã bị vướng vào kẹt cửa. Cô có biết cô ấy đã làm gì không?”
Tôi liếc nhìn Diệp Tri Bình vừa được Chu Nhạc dùng tiền bảo lãnh ra ra ngoài, thuận miệng hỏi: “Cô ấy đã làm gì?”
“Cô ấy nói với nữ chính cô ấy là người xuyên sách!”
Nghĩ đến tính cách Khương Diệu giả, dường như cô ấy cũng không phải người sẽ đi làm chuyện này: “Sau đó thì sao?”
Số 1123 đi tới đi lui trước mặt tôi:
“Sau đó cô ấy giả vờ đáng thương nhờ nữ chính giúp mình tiến hành nhiệm vụ, nữ chính đã đồng ý!”
Tôi sửng sốt một chút: “Sao Sầm Vi có thể đẩy nhanh nhiệm vụ được?”
Số 1123 bực bội ngoe nguẩy đuôi, tựa hồ không hiểu được mạch não của Khương Diệu giả.
“Ký chủ cho rằng bên phía nam phụ có vấn đề gì đó, khiến nam chính không biết về người thay thế nên không có động thái trừng trị nam phụ, thế nên cô ấy mới nhờ nữ chính giúp đỡ, tiết lộ chuyện này cho nam chính, trong trường hợp này, nam chính có tính chiếm hữu sẽ bắt đầu đi theo cốt truyện.”
Tôi chỉ thấy buồn cười, sau đó cũng liền cười giễu: “Cho đến bây giờ cô ấy không nhận ra điều gì bất thường ở Sầm Vi sao?”
Số 1123 thở dài: “Không những không nhìn ra mà còn nhờ người ta giúp đỡ.”
Biến số lớn nhất ở thế giới nằm trên người Sầm Vi, nhưng Khương Diệu giả không những không nhận ra mà còn muốn lột da hổ, đúng là tự đưa mình vào chỗ chết mà.
Tôi cúi xuống bế mèo nhỏ bất lực lên, nói đùa: “Tao nghĩ mày có thể từ bỏ ký chủ của mình được rồi.”
Số 1123 tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay tôi, cuộn tròn:
“Đừng nói đến cô ấy, hãy nói về cô đi. Tại sao cô nam phụ lại đến đồn cảnh sát?”
Tôi đang định trả lời, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm khàn khàn của Diệp Tri Bằng từ bên cạnh truyền đến: “Đó là đồ của tôi! Tại sao lại đưa cho người khác?”
Chu Nhạc nắm lấy cánh tay của anh ta, thấp giọng nói: “Diệp ca, quên đi, người ta không phải cố ý.”
Diệp Tri Bằng giống như một con sư tử giận dữ, đôi mắt đỏ bừng như sắp chảy máu, hung tợn nhìn chằm chằm viên cảnh sát đã đưa mình đi, lại hỏi:
“Búp bê của tôi đâu?”
Người cảnh sát lúng túng đứng đó, không hiểu tại sao người đàn ông trưởng thành trước mặt lại tức giận như thế, chỉ là mất một con búp bê rẻ tiền bình thường thôi mà.
Tôi quan sát hồi lâu và cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.
Con búp bê rách của tôi bị lạc mất.
Nó được dùng để an ủi một đứa trẻ vừa mất bố, sau đó bị cô bé mang trở về nhà.
Sau khi biết không còn hy vọng cứu vãn, thiếu niên cao lớn cuối cùng cũng gục xuống.
Ánh sáng lay lắt trong mắt anh ta lúc đó đã tắt lúm hoàn toàn, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt anh ta trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Cuối cùng anh ta đã chấp nhận số phận phi lý của mình – anh ta không thể giữ được bất cứ điều gì về tôi.
Nhưng anh ta đang khóc thảm thiết, đột nhiên hỏi Số 1123: “Có phải mày vừa nói với tao là Sầm Vi đồng ý giúp đỡ tiến hành cốt truyện không?”
Mèo nhỏ nói “ừm.”
Tôi chợt hiểu ra, lẩm bẩm: “Cho nên, Hứa Tư Niên có khả năng sẽ ra tay với Diệp Tri Bằng.”
Trong tiểu thuyết, cái kết của Diệp Tri Bằng là gì?
Tôi nheo mắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Cuối truyện thiếu niên cao ngạo trở thành gã nghiện ma túy.
Kể từ đó, anh ta bị tra tấn hơn hai mươi năm, cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết nhưng anh ta vẫn nhớ cô gái mặc váy trắng trong quá khứ.
Bây giờ thì sao?
Anh ấy yêu tôi nên muốn nhớ tôi đến hết cuộc đời?
Tôi cau mày, chợt cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa, cũng thật nhàm chán.