5
Khương Diệu giả thực sự không phải một ký chủ đủ tư cách.
Xuất viện nửa tháng, cô ấy gây hoạ hai lần.
Ký túc xá đại học A là ký túc xá bốn người bốn giường, tôi thường ngày không thân thiết với hai bạn cùng phòng còn lại, chỉ biết trong hai người đó có một người đặc biệt thích trốn học ngủ nướng, nếu buổi trưa cô ta không thể dậy, thì tiết buổi chiều sẽ bỏ ngang luôn.
Nhưng Khương Diệu giả hiển nhiên chưa từng tìm hiểu tình huống kỹ càng, cô ấy giả vờ đến lớp rồi mới được một chút đã lấy lý do cảm thấy không khoẻ trong người để xin về ký túc xá nghỉ ngơi.
Toàn bộ phòng ký túc xá im ắng, mành giường dày nặng che đậy những ánh mắt nhìn trộm.
Khương Diệu giả lỗ mãng móc cái đồng hồ quả quýt ra, ánh sáng màu xanh xuất hiện, cô ấy cứ khơi khơi nói:
“Số 1123, tôi cảm thấy thế giới này có điều bất thường.”
Đồng hồ quả quýt phát ra âm thanh điện lưu, sau đó mặt kính bằng nước lắc lư: “Chỗ nào bất thường?”
Khương Diệu giả lại hoang mang, sau đó nói một tràn những chuyện mà mình trải qua mấy hôm nay:
“Nam phụ vẫn luôn nhắn tin qua WeChat đòi hẹn gặp mặt tôi, nhưng cũng chẳng phải chỉ có bấy nhiêu, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, tuy rằng tôi luôn từ chối anh ta, nhưng nếu cứ như thế thì dường như cũng chẳng phải là cách.”
“Còn có nữ chính, hai ngày trước tôi gặp cô ta ở lớp tự chọn, cô ta mang đến cho tôi một cảm giác… Rất khó hình dung, cứ quái quái thế nào ấy.”
“Hơn cả chính là..” Khương Diệu giả nhíu mày, móng tay vô thức cào cào vào quần áo:
“Thời gian này, hẳn nam phụ phải bị nam chính nhốt ở quán bar mới đúng, nhưng cốt truyện mãi vẫn chưa phát sinh.”
Cô ấy nói càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hoảng loạn, hoàn toàn không thể nhận ra bên trong phòng ký túc xá có một vài động tĩnh rất nhỏ.
Tôi đứng một bên khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô gái nhỏ đang bất an, nói với số 1123:
“Mày tuyển ký chủ này quá bất cẩn, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa phát hiện trong phòng ký túc xá có người khác.”
Số 1123 chẳng nói chẳng rằng.
Chỉ thấy giường ngủ đối diện Khương Diệu giả lú ra một cái đầu, nữ sinh xoa xoa đôi mắt bực tức nói:
“Khương Diệu, cậu không thể nói chuyện nhỏ tiếng chút được à?”
Khương Diệu giả giật bắn mình, sau đó cô ấy quay lại mắt đối mắt với bạn cùng phòng: “Sao cậu lại ở trong phòng ngủ?”
“Tôi vẫn luôn ở đây.”
Nữ sinh ngáp một cái sau đó ngó trái ngó phải một vòng, rồi lộ ra nét mặt quai quái hỏi: “Mới nãy cậu nói chuyện với ai đấy?”
Khương Diệu giả đem cái đồng hồ quả quýt giấu sau lưng, tròng mắt láo liên, sau đó chột dạ nói: “Đâu có đâu, cậu nghe nhầm rồi.”
Bạn cùng phòng rõ ràng không tin lời của Khương Diệu giả, nhưng cũng chẳng truy hỏi nữa, chỉ là hôm sau trong khoa đã lan truyền tin đồn rằng “Thần kinh của Khương Diệu có vấn đề”.
Cái lời đồn này truyền đến tai Diệp Tri Bằng, chờ đến lúc cuối tuần Khương Diệu giả học xong lớp học tự chọn thì người đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa phòng học rồi.
Chung quanh người đến người đi, các bạn học tò mò nhìn tới nhìn lui hai người họ.
Khương Diệu giả ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Diệp Tri Bằng không trả lời, ngược lại nắm lấy cánh tay của cô ấy, mặc kệ cô ấy giãy giụa mà kéo người đi khỏi khu dạy học.
Anh ta sảy bước rất nhanh, Khương Diệu giả thất tha thất thiểu chạy chậm phía sau anh ta, chờ đến lúc dừng lại thì hai người đã đến một chỗ vô cùng vắng lặng bên trong rừng cây nhỏ.
Diệp Tri Bằng ôm chặt người trong lòng, sức lực của anh ta lớn, trên mặt cô gái nhỏ xuất hiện vẻ mặt đau đớn cũng không thèm thả lỏng ra, chỉ trầm giọng nói: “Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Khương Diệu giả giật giật cánh tay: “Anh buông em ra trước.”
Gương mặt Diệp Tri Bằng trầm xuống, ánh mắt thâm thuý nhìn quanh một vòng người trước mặt, một lát sau, sắc mặt của anh ta đột nhiên trắng bệch:
“Cô không phải Khương Diệu.”
Khương Diệu giả hơi đờ người, cô ấy liếc nhìn Diệp Tri Bằng, mới phát hiện hiện tại sắc mặt anh ta âm trầm đến doạ người, cô ấy lắp ba lắp bắp nói:
“Anh, anh nói cái gì đó, em nghe không hiểu.”
Diệp Tri Bằng buông tay, tự mình lẩm bẩm: “Khương Diệu sẽ không nhìn tôi như thế, cũng sẽ không giống như cô.”
Khương Diệu giả lùi về phía sau một bước, chột dạ nhìn anh ta.
Diệp Tri Bằng lại chẳng thèm đoái hoài đến, đứng ngốc lăng tại chỗ, nhìn chằm chằm mặt đất trống trãi lầu bầu.
“Tôi nên sớm phát hiện…”
“Tôi luôn biết cuộc sống của Diệu Diệu chẳng hề dễ dàng gì, cuối tuần cô ấy còn phải đi làm gia sư, bình thường cũng sẽ đến cửa hàng bánh ngọt làm thêm, cô ấy nói với tôi cô ấy rất thích hai công việc này, trước khi tốt nghiệp thì cô ấy sẽ không xin từ chức.”
“Từ trước đến nay cô ấy không thích màu đen, cũng không thích hoá trang, không thích đeo trang sức, không thích mặc váy, rất nhiều đồ mà tôi tặng cho cô ấy, từ trước đến giờ cô ấy đều chưa từng dùng qua.”
Đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của anh ta liếc nhìn Khương Diệu giả, sau đó nở một nụ cười gượng hết sức khó coi: “Nhưng từ lúc xuất viện, cô ấy đã không còn đi làm gia sư nữa, còn bắt đầu mang túi xách màu đen, sẽ thường mặc váy trang điểm rồi đeo lắc tay.”
Tôi ôm mèo nhỏ đứng sau lưng hai người họ, lẳng lặng nghe Diệp Tri Bằng gọi tên tôi.
Số 1123 hỏi tôi: “Chẳng phải anh ta thích Sầm Vi sao? Sao lại có thể nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt của cô như thế?”
Tôi thở dài, nhìn thân thể đang khẽ run của Diệp Tri Bằng, nhẹ giọng nói: “Bởi vì anh ta quá ngu ngốc.”
Ngốc đến nỗi cho tới giờ mới phát hiện thì ra là bản thân đã thích tôi.
6.
Tuy rằng trong tiểu thuyết không có viết cụ thể nhưng đúng thật là tôi với Diệp Tri Bằng từng có một đoạn thời gian vô cùng ngọt ngào.
Ngoại trừ chuyện anh ta xem tôi là thế thân thì những chuyện khác anh ta chưa làm sai cái gì, bằng không Khương Diệu trong tiểu thuyết cũng không đến mức yêu anh ta đến nước chết đi sống lại.
Tôi tới tận bây giờ đều nhớ rõ, nghỉ hè năm nhất ở bên nhau, Diệp Tri Bằng đã lên kế hoạch hoàn hảo dẫn tôi đến thành phố bên cạnh ngắm biển, chỉ vì tôi thuận miệng nói với anh ta là từ lúc sinh ra tới giờ vẫn chưa thấy biển bao giờ.
Hồi trước những điều tôi biết về biển đều chỉ qua sách vở phim ảnh, mãi đến lúc tận mắt nhìn thấy thì những buồn phiền chất chứa đã lâu trong phòng bỗng phắn một cái bay biến hết.
DiệpTri Bằng đứng bên cạnh tôi, nước biển mát lạnh dưới chân cứ xô tới xô lui.
Thấy tôi cứ luôn chăm chú ngắm biển, anh ta có chút bất mãn, xoay đầu tôi qua, hỏi: “Diệu Diệu thích món quà này của anh chứ?”
Tôi mím môi cười thẹn thùng: “Thích.”
“Thế có muốn khen thưởng cho anh không?”
Tôi im lặng nhìn anh ta một lúc, sau đó nhón chân nhẹ nhàng hôn lên má trái của anh ta.
Giây phút đó, biển lặng, gió dịu dàng, tiếng tim đập rộn của Diệp Tri Bằng vang lên bên tai tôi, tôi nhắm mắt lại, mặc cho anh ta trằn trọc trên môi tôi, dưới tiếng sóng xô mặc dung túng cho anh ta mạnh mẽ đoạt lấy.
Từ trước đến nay, đó là lần duy nhất tôi phóng túng.
Chúng tôi ở thành phố đó tổng cộng ba ngày, phần lớn thời gian đều là tôi ngồi xếp bằng trên bờ cát yên lặng ngắm biển, nhưng Diệp Tri Bằng lại chẳng chịu ngồi yên một chỗ, anh ta đào cát nhặt được rất nhiều vỏ sò rồi bỏ nó vào trong xô, cuối cùng mang tặng cho tôi là cái xinh đẹp nhất trong số đó.
Buổi tối trước lúc trở về, có một doanh nhân nhà giàu tổ chức tiệc tối trên biển, tôi với Diệp Tri Bằng ngồi bên cạnh nhau, mười ngón tay đan chặt vào nhau, trong mắt cả hai đều bập bùng ánh lửa.
Anh ta không hiểu tại sao lại đột nhiên liếc nhìn tôi một cái rồi toe toét cười: “Muốn nghe đàn không?”
Lúc đó tôi có uống chút rượu, đầu óc mơ mơ màng màng, ngây ngô cười hỏi: “Anh muốn em xướng cho anh sao?”
Diệp Tri Bằng xoa nhẹ đầu tôi, đứng dậy đi đến bên cạnh dàn nhạc.
Anh ta ghé sát một người trong số đó, nói nói gì đó sau đó người nọ liếc nhìn tôi, tỏ vẻ gật đầu đã hiểu, đem đàn ghi ta trong tay đưa cho anh ta.
Thanh niên đẹp trai cao lớn ngồi cạnh lửa trại bập bùng, cúi đầu nghiêm túc chỉnh dây đàn, tiếng đàn trong trẻo cũng theo đầu ngón tay của anh ta rơi xuống.
Một lát sau, anh ta ngẩng đầu, nở một nụ cười loá mắt với tôi: “Bài hát này tôi muốn gửi tặng cho bạn gái của tôi.”
Tim tôi nhảy dựng lên một cái, cách đám đông nhìn anh một cái, sau đó vô thức nắm chặt lấy chai rượu trong tay.
Trong lúc mọi người đang ồn ào sôi nổi, Diệp Tri Bằng dịu dàng nhìn tôi, chất giọng của anh là chất giọng thiếu niên trong sáng mang theo chút trầm khàn, nghe đặc biệt êm tai.
“Tôi rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mù quáng, đã biến em trở thành thiên hậu được ngàn người sủng ái.”
Men rượu trong người tôi tản đi đôi chút.
Trong khoảnh khắc đó tôi không biết rốt cuộc trong lòng tôi có cảm giác gì, chỉ là có chút tiếc nuối mà nghĩ: Thì ra bài hát này không phải hát cho tôi nghe.
Bởi vì cái người làm Diệp Tri Bằng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mù quáng, từ trước đến nay chưa bao giờ là tôi.
Sau đó tôi cứ tỏ ra bản thân hoàn toàn chẳng hề biết gì, ngoan ngoãn làm một người bạn gái đủ chức, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ.
Đôi lúc Diệp Tri Bằng cũng nói bóng nói gió nhưng tôi cũng chẳng hề để vào tai, chỉ là tôi đối với anh ta càng lúc càng tốt, làm thêm kiếm được tiền xong, ngoại trừ tiền sinh hoạt cùng học phí, tất cả còn lại đều dùng để mua quà cho anh ta.
Mà Diệp Tri Bằng cũng là một người cực kỳ công bằng, nếu tôi cho anh ta mười phần, anh ta sẽ trả lại tôi mười phần.
Chính lẽ đó anh ta cũng đâu biết, dưới dáng vẻ giả dối yêu tôi đến tột cùng cũng chứa vài phần thiệt tình.
Nhưng tôi biết.
Tôi bình tĩnh nhìn xem xét mối quan hệ giữa chúng tôi, từng bước từng bước nhìn Diệp Tri Bằng luân hãm.
Hẳn là giáng sinh năm trước, chúng tôi cùng nhau đi công viên giải trí.
Tôi mặc chiếc áo lông vũ dày cộm, quấn một cái khăn choàng cổ xấu xí màu đỏ, tung tăng nhảy nhót trong đám đông.