Diệp Tri Bằng nhanh tay lẹ mắt nắm tay của tôi, thấp giọng quở mắng: “Đi chậm một chút, cẩn thận bị lạc.”
Tôi làm mặt quỷ với anh ta, tuỳ tiện lấy một cái băng đô từ sạp hàng bên cạnh đeo lên cho anh ta, cười nói: “Anh hiện tại hệt như ông già Noel luôn.”
Anh ta sờ sờ cái băng đô trên đầu, cũng nở nụ cười: “Thế hôm nay anh chính là ông già Noel đi phát quà cho Diệu Diệu.”
Anh ta trịnh trọng hỏi tôi: “Em muốn quà gì?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Anh cho em xem tuyết đi.”
Diệp Tri Bằng cau mày: “Em cũng xem trọng bạn trai em quá rồi, cái chuyện liên quan đến thời tiết sao anh có thể điều khiển được cơ chứ.”
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không sao, thế em dẫn anh đi ngắm tuyết.”
“Sao cơ?”
Tôi cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nhón chân che mắt anh ta lại, hàng mi dày khẽ cọ nhẹ trên tay tôi, một lát sau tôi bỏ tay ra.
Giữa tiếng hô lên kinh ngạc của đám đông, Diệp Tri Bằng ngốc lăng nhìn bông tuyết đang rơi trên tay tôi.
Tôi đắc ý xoa eo nói: “Chắc anh không biết rồi, tối nay chín giờ ở công viên này sẽ có tuyết nhân tạo.”
“Nên em mới dẫn anh đến đây sao?”
Tôi gật đầu, hỏi anh ta: “Anh vui không?”
Diệp Tri Bằng im lặng nhìn tôi, bỗng thoáng chốc anh ta cúi đầu hôn khẽ một cái lên má tôi.
Trong nháy mắt đó, tôi thấy được cảm xúc rung động chợt loé lên rồi biến mất trong mắt anh ta.
Tôi nghĩ rốt cuộc trong lòng anh ta cũng có chỗ cho tôi.
Không phải Sầm Vi, không phải ai khác, mà là Khương Diệu.
Hàng nghìn ngọn đèn chiếu sáng công viên giải trí như ban ngày, quanh mình người đến người đi, trẻ con hoạt bát cười giỡn chạy qua chạy lại, mọi người đều nhìn nhau bằng ánh mắt thân thiện chúc phúc.
Còn chúng tôi đứng dưới tuyết ôm hôn nhau.
Tôi đang đắm chìm trong hồi ức thì tiếng của mèo nhỏ làm tôi bừng tĩnh, nó nằm trong ngực tôi la lớn: “Anh ta muốn làm gì thế?”
Tôi ngẩng đầu mới thấy lúc này đôi mắt của Diệp Tri Bằng đỏ ngầu.
Nét mặt vặn vẹo ấn Khương Diệu giả trên một thân cây, bàn tay anh ta bóp chặt cổ cô ấy, làm cho da thịt non mềm lưu lại một vệt đỏ rợn người.
Khương Diệu giả hoảng loạn muốn trốn thoát, gương mặt thoáng chốc ửng đỏ, do hít thở không thông nên khoé mắt cũng nhoè nước mắt.
Diệp Tri Bằng ghé gương mặt dữ tợn sát bên tai của cô ấy, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc Khương Diệu đang ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Khương Diệu giả không chịu nói, ôm ấp chút hy vọng ít ỏi che giấu bí mật của mình, thậm chí muốn gỡ bàn tay của anh ta ra nhưng dưới sự phẫn nộ của người đàn ông thì cô ấy hoàn toàn mất đi chút sức lực cuối cùng, trong mắt chỉ còn dáng vẻ cầu xin.
Diệp Tri Bằng thờ ơ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, thấy đồng tử của cô ấy đã dần giãn ra thì anh ta mới thả nhẹ lực tay một chút, nhưng rõ ràng nếu cô ấy vẫn cứ tiếp tục cắn răng không nói thì anh ta thực sự sẽ bóp chết cô ấy.
Giây phút cận kề cái chết khiến Khương Diệu giả bỗng tìm đâu ra được một chút sức lực, cô ấy nhấc chân đá vào đầu gối Diệp Tri Bằng một cái, trong cổ họng bật ra tiếng ngắt quãng:
“Cô, cô ấy chết rồi.”
Diệp Tri Bằng khựng lại.
Trên gương mặt hung ác thoáng cái chỉ còn lại vẻ mờ mịt trống rỗng, như là nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, anh ta buông tay ra, sau đó khàn giọng hỏi: “Sao?”
Rốt cuộc Khương Diệu giả cũng thoát được, chân mềm oặt ngồi xụi lơ dưới đất, điên cuồng ho khan.
Diệp Tri Bằng nhìn cô ấy, nhẫn nại hỏi lại thêm một lần nữa: “Cô mới nói cái gì? Tôi nghe không rõ.”
Khương Diệu giả sợ hãi ngẩng đầu, nước mắt trào dâng trong hốc mắt, cô ấy vừa ho khan vừa nói: “Tôi nói Khương Diệu thật đã…”
“Chậm đã.”
Diệp Tri Bằng đột nhiên ngắt ngang lời cô ta, thân người cao lớn giờ phút ngày dường như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi đổ anh ta.
Giây trước còn hung ác âm hiểm, mà giờ lại thần hồn nát thần tính dường như có chút trống rỗng.
Giọng của anh ta dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút nỉ non nói: “Cô nghĩ lại đi, rốt cuộc cô muốn nói với tôi cái gì.”
Khương Diệu giả không phát hiện ra anh ta bất thường, cứ đắm chìm trong bóng ma tâm lý cận kề cái chết, vừa lau nước mắt vừa nói: “Tôi không gạt anh, cô ấy thực sự đã chết rồi.”
Mây đen xám xịt ở cuối chân trời đang dần tan đi, ánh nắng mùa thu xuyên qua chiếu xuống những tán lá vàng trong rừng cây nhỏ, chú bướm nhỏ năm đó đậu trên bàn tay của người hiện giờ cuối cùng cũng đã vỗ cánh bay đi.
Diệp Tri Bằng đứng ở đó, sắc mặt dần dần trở thành màu xám trắng.
Tôi đoán được anh ta sớm có dự cảm, chẳng qua là anh ta liều mạng thuyết phục mình, mãi đến tận hôm nay mới lấy hết can đảm để đối mặt với chân tướng sự thật.
Số 1123 nhìn anh ta xong lại ngẩng đầu nhìn tôi: “Nam phụ dường như sắp chết rồi.”
Tôi “ừm” một tiếng.
Nó lại hỏi tôi: “Tại sao?”
Tôi xoa nhẹ đầu nó nhưng không trả lời lại.
Đột nhiên tôi nhớ tới một buổi tối cách đây đã lâu, mẹ sắc mặt tái nhợt ngồi xổm trước mặt tôi, chỉnh lại những sợi tóc rối của tôi, ánh mắt của bà dịu dàng nhưng lại đẫm đầy tuyệt vọng.
Bà nói: “Diệu Diệu, mẹ dẫn con theo được không?”
Tôi vừa ôm đống đồ chơi vừa kéo góc áo của bà, nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu ạ?”
Bà nói: “Một nơi không còn đau khổ.”
Lúc đó tuy tôi mới bảy tuổi nhưng tôi đã sớm bị xã hội bào mòn một phần, nhận ra có điều bất ổn nên tôi vô thức lùi về sau, kết quả lại bị bà hung hăng túm lại.
Bà dịu dàng dỗ ngọt tôi: “Nơi đó không có rượu, cũng không có bố uống rượu xong sẽ đánh người, Diệu Diệu con đi cùng mẹ được không?”
Tôi cắn môi cũng chẳng hé miệng nói được.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, sắc mặt của mẹ thay đổi, bà dường như muốn bắt tôi lại nhưng lại bị tôi cắn một cái thật mạnh vào tai, bà la đau một tiếng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bà đã không quan tâm đến tôi nữa, chỉ liếc nhìn tôi một cái thật sâu: “Nếu Diệu Diệu đã không muốn thì thôi quên đi.”
Bà bước nhanh về phía ban công, cửa sổ ở đó đã sớm bị mở ra, như là được giải thoát, bà không chút do dự thả mình trong không trung, kết thúc sinh mệnh đau khổ của bản thân mình.
Vài giây sau, tiếng trầm đục cùng với tiếng hét thất thanh của đám đông vang lên.
Sau đó cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường giò hỏi, bố tôi bị bọn họ gọi đi, chỉ còn mỗi tôi đứng lẻ loi ở cửa.
Cậu nhóc nhà bên thường đánh nhau với tôi cũng chạy sang, lúng túng hỏi tôi: “Này! Khương Diệu! Cậu làm sao đấy?”
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta: “Làm sao cái gì?”
Cậu ta do dự nhìn tôi sau đó khẽ nói: “Cậu dường như sắp chết rồi.”
Đúng thật, một phần linh hồn của tôi dường như đã chết vào ngày hôm đó.
Sau đó tôi được đưa đến cô nhi viện, nhưng tôi luôn nhớ tới mẹ, nhớ tới cái liếc nhìn tôi sau cuối, liệu bà có oán hận tôi hay không?
Oán hận tôi cắn bà, oán hận tôi không đi theo bà, oán hận tôi không chịu tin tưởng bà.
Cho nên lúc bà đi về phía ban công, dù một lần, dù chỉ một lần bà cũng chẳng hề quay đầu lại.