Ở Đây Không Có Não Yêu Đương!

Chương 2


3.
Lời nói năm xưa càng hay thì hiện tại sự phản bội càng khắc cốt ghi tâm.

[Tiệc đính hôn giữa tôi và Hạ Tri Châu đã bị hủy bỏ, rất xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của mọi người].

Sau khi gửi tin nhắn này đến nhóm, tôi cũng đăng nó lên vòng bạn bè lẫn nhóm gia đình của mình.

Tôi không có định thuyết phục bọn họ hiểu được, đây chỉ là thông báo.

Tiếng tin nhắn lẫn tiếng điện thoại lần lượt vang lên, làm ồn khiến người ta phát hoảng, tôi lập tức tắt máy trùm đầu rồi ngủ thiếp đi.

Ngay cả trong giấc ngủ tôi cũng không thể tìm thấy sự an ổn.

Trong giấc mơ, khuôn mặt của Đoàn Cảnh Vọng và Hà Chi Châu luân phiên xuất hiện.

Hoặc là tình cảm sâu đậm, hoặc là vẻ mặt âm trầm, càng nhiều là vẻ mặt nắm chắc chiến thắng trong tay.

Tôi ghét cái nhìn đó, nhưng tôi không thể thoát khỏi nó.

Trong lúc hoảng hốt, tôi lại nghĩ đến những chuyện từ thời thơ ấu.

Ba mươi năm trước, đám cưới thế kỷ giữa nhà họ Tô và nhà họ Lâm ở Lâm Thành được mọi người cảm thán.

Nam anh tuấn nữ xinh đẹp, gia cảnh tương đương, tự do yêu đương.

Nhìn giống như giấc mơ giữa chàng hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích đó thực ra hoàn toàn là một sự giả dối.

Nội bộ gia đình họ Tô tranh đấu, bố tôi nhận ra mình không đủ năng lực nên phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Cô con gái duy nhất của nhà họ Lâm vốn chán ghét hôn nhân kinh doanh, vừa đơn thuần lại được sủng ái, trở thành mục tiêu của bố tôi.

Mọi chuyện diễn ra đúng như tính toán của ông ấy, ông ấy cưới được mẹ tôi cộng với sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, trong cuộc chiến tranh dành trong gia tộc đã giành được chiến thắng.

Nhưng sau khi chuyện đó kết thúc, bố tôi liền chán ghét mẹ tôi.

Bạo lực lạnh, ngoại tình, PUA cuối cùng đã khiến mẹ tôi, người luôn khao khát tình yêu rơi vào trầm cảm tự hại bản thân mình.

Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ vệt máu đó, cùng những lời dặn dò bi thương của bà ấy.

“Tiểu Cẩn, đừng lặp lại bài học kinh nghiệm của mẹ.”

Tôi không thể quên tất cả những điều đó, càng luôn cảnh giác với bản thân mình.

Nhưng Đoàn Cảnh Vọng lẫn Hà Tri Châu, mỗi một người đều nói yêu tôi, nhưng đều mưu toan muốn biến tôi trở nên giống với mẹ mình.

Sau khi thức dậy, mặt tôi lạnh ngắt.

Tôi chạm vào những giọt nước mắt ướt đẫm trên gối, khi đứng dậy liền nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay.

Trên chiếc nhẫn kim cương còn có một vệt máu mờ nhạt, là do tối qua quệt thương Hạ Tri Châu.

Chiếc nhẫn này được Hạ Tri Châu tìm thấy trong một mỏ kim cương ở Nam Phi, tự mình thiết kế và đánh bóng nó.

Làm không được tốt lắm, nếu không nó đã không thể làm anh ấy bị trầy xước dễ dàng như vậy.

Lúc trước tôi không bận tâm, chỉ là một chiếc nhẫn kim cương, tôi muốn có đều có thể có vô số.

Điều tôi để ý từ trước đến giờ đều chỉ là anh ấy, cho nên tôi vẫn luôn đeo nó như một báu vật.

Bây giờ nhìn lại, lại có chút kinh tởm.

Tôi tháo chiếc nhẫn ra ném thẳng vào thùng rác.

Đúng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên từ phòng khách.

Tôi ra khỏi phòng liền bắt gặp ánh mắt của Hạ Tri Châu.

“A Cẩn, anh mua cho em đồ ăn sáng, vừa lúc còn nóng nên ăn đi.”

“Ăn tối xong chúng ta liền đến bữa tiệc, còn có rất nhiều việc phải bận.”

Anh ấy đặt bữa sáng trên tay lên bàn như không có chuyện gì xảy ra, kéo ghế ngồi xuống.

Tôi lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi.

“Làm phiền đến đây một chút, đem tất cả ổ khóa toàn bộ đều thay giúp tôi.”

Ý tứ nhằm vào rõ ràng, Hạ Tri Châu nhìn tôi với vẻ mặt khó coi.

“A Cẩn, em có nhất thiết muốn cùng anh náo loạn lên không?”

“Tối qua tin nhắn em gửi đi, em có biết anh phải xử lý có bao nhiêu rắc rối không?”.

“Anh cả đêm không ngủ, sáng sớm liền đi mua đồ ăn sáng cho em…”

“Liên quan gì đến tôi?”

Tôi đứng ở cửa nhìn anh ấy không biết xấu hổ đem mọi vấn đề đổ hết lên người tôi.

“Anh không bắt buộc phải xử lý những chuyện đó.”

“Tôi rõ ràng đã nói cho anh, Hạ Tri Châu, chúng ta kết thúc rồi.”

“Chính tay anh đã phá hủy nó.”

Hạ Tri Châu sững sờ tại chỗ, sau đó bước nhanh đến, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tô Cẩn, não em hồ đồ rồi à?”

“Em sẽ không nghĩ rằng rời xa anh, em còn có thể tìm được người so với anh còn tốt hơn chứ!”.

“Hay là Đoạn Cảnh Vọng cùng em nói chuyện, em muốn ăn hồi đầu thảo.” *ý muốn quay lại.

Người trước mặt nói năng hùng hồn, đem tất cả những suy đoán ác ý đổ lên người tôi.

Xấu xí, kinh tởm, đạo đức giả.

Người như vậy, vì sao tôi lại cảm thấy có thể cùng nhau trải qua hết quãng đời còn lại chứ?

Có lẽ chính sự im lặng của tôi đã khiến Hạ Tri Châu nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh ấy hoảng sợ nhìn quanh liền nhận thấy bàn tay trống rỗng của tôi.

“Nhẫn của em đâu?”

“Ném vào thùng rác rồi.”

Tôi nhìn Hạ Tri Châu, một chút một nhìn vẻ mặt anh ấy xuất hiện vẻ lúng túng lẫn khẩn trương.

“Hạ Tri Châu, anh cho rằng tôi đang uy hiếp anh à?”

“Tôi chỉ là thông báo cho anh biết thôi.”

4.

Không, sẽ không…

Hạ Tri Châu nắm chặt tay tôi, như đang muốn thuyết phục điều gì đó.

“A Cẩn, chúng ta sắp đính hôn, rất nhanh liền sẽ kết hôn.”

“Sao em có thể vứt nhẫn của chúng ta đi?”

“Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi. Giữa anh và cô ta không có chuyện gì xảy ra cả.”

“Anh bảo đảm với em, toàn bộ cơ thể anh đều sạch sạch sẽ sẽ.”

Nghe được lời này, tôi không nhìn được cười.

“Sạch sẽ?”

“Cái gì gọi là không sạch sẽ?”

“Nói chuyện không tính, hôn không tính, bước tiếp theo có phải là ngủ với nhau cũng không tính không?”.

“Ngay cả giống những người kia, có cả con riêng dù không có ly hôn cũng không tính?”

“Hạ Tri Châu, anh chẳng lẽ không biết tôi ghét cái gì sao?”

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, nói như đinh chặt sắt:

“Tôi sẽ không trở thành một công cụ bị thuần hóa như mấy người mong muốn.”

“Những thủ đoạn khiến từng bước từng bước một bị chiếm đóng, tôi đã thấy quá nhiều rồi.”

“Ngay từ bước đầu tiên, liền sẽ bị tôi chặt đứt!”

Tôi cũng đã nghĩ đến, vậy nếu tôi nhượng bộ một bước thì sao?

Nhưng nếu bạn nhượng bộ một bước thì bạn sẽ nhượng bộ từng bước một.

Khi vết thương bắt đầu thối rữa, cách trực tiếp nhất là đào những miếng bị thối ra, thay vì cố gắng che đậy nó để cuối cùng mưng mủ rồi tử vong.

Hôn nhân không bao giờ giống như một nhu yếu phẩm.

Bản thân tôi mới là đích đến đầu tiên.

Hạ Tri Châu hồn bay phách lạc rời đi.

Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ bỏ cuộc, không ngờ trong nháy mắt lại thấy tin tức nhà họ Hạ và nhà họ Tô đã đạt thành một sự hợp tác mật thiết.

Tin tức này nhanh chóng tràn khắp weibo, đồng thời, chuyện cũ giữa tôi và Hạ Tri Châu lại lần nữa được nhắc đến, yêu nhau nhiều năm, kết hôn lần thứ hai, thâm tình không đổi.
Nhìn những lời chúc phúc và ghen tị tràn ngập màn hình trên weibo, tôi thấy ghê tởm.

Sau khi tôi ly hôn, Hạ Tri Châu cũng dùng phương pháp này.

Chỉ là lúc đó chúng tôi vẫn là bạn bè.

Bây giờ lại muốn dùng dư luận để khiến tôi thay đổi suy nghĩ.

Tôi không quan tâm đến những bình luận hoang đường kia, chú tâm chuẩn bị cho công việc.

Nhưng có người so với tôi lại càng không nhịn được.

Đoàn Cảnh Vọng không biết tìm đâu ra bức ảnh Hà Tri Châu hôn cô gái kia rồi trực tiếp đăng lên mạng.

Anh ta thậm chí còn đặc biệt like tài khoản weibo của Hạ Tri Châu rồi chế giễu anh ấy.

[Hạ đại thiếu gia tình thâm không đổi, vậy mà đêm trước tiệc đính hôn lại đi cùng người phụ nữ khác chơi với nhau?]

Sự việc này một lần nữa làm dấy lên cuộc tranh luận sôi nổi.

Ngay cả Hà Tri Châu cũng không ngờ rằng Đoàn Cảnh Vọng sẽ làm được việc này.

Những điều đó thuộc giới thượng lưu luôn được mọi người biết đến và giữ bí mật.

Một khi bị lộ, rõ ràng là sẽ tạo cho mình thêm một kẻ thù.

Sau khi biết được chuyện này, tôi cảm thấy đây cũng là việc mà Đoàn Cảnh Vọng sẽ làm.

Đoàn Cảnh Vọng khác với Hạ Tri Châu, anh ta là con út của ông Đoàn, từ khi sinh ra đã được cưng chiều, hành động cũng càng thoải mái hơn.

Lúc theo đuổi tôi càng náo đến mọi người ai nấy đều biết.

Sân chơi tràn ngập hoa hồng, khinh khí cầu lẫn trực thăng, trang sức trị giá hàng chục triệu được làm theo yêu cầu để tặng…

Không ai ngờ rằng Đoàn Cảnh Vọng luôn bướng bỉnh lại có thể theo đuổi một người nghiêm túc như vậy.

Tôi cho rằng anh ta đối với tình cảm của chúng tôi từ đầu đến cuối sẽ vẫn luôn như vậy, nhưng lại quên mất sự ngoan cố, cố chấp ở một mức độ nào đó, cũng đồng nghĩa với sự vô trách nhiệm lẫn ích kỷ.

Giống như khi anh ta biết tôi phát hiện ra sự mập mờ của anh ta với cô thực tập sinh, liền tùy ý yêu cầu tôi nhường nhịn.

“Chỉ là một thực tập sinh thôi, em có cần thiết chuyện bé xé ra to không?”

Tôi không hề chuyện bé xé ra to, chọn cách mau chóng ly hôn.

Cuộc ly hôn diễn ra suôn sẻ vì anh ta cho rằng tôi chỉ đang nổi giận.

Mãi cho đến khi mối quan hệ của tôi với Hạ Tri Châu lộ ra, anh ta mới hoảng sợ, hành động như một đứa trẻ con.

Đã từng Hạ Tri Châu từng tự hào là người ổn trọng, coi thường thủ đoạn của Đoàn Cảnh Vọng.

Bây lại phải dùng đến loại thủ đoạn này.

Hạ Tri Châu tùy ý tạo ra dư luận như vậy, nguyên bản nhà họ Hạ cũng không tán đồng.

Ngay khi sự việc lộ ra, những người khác trong nhà họ Hạ liền nhân cơ hội gây chuyện, một số gia đình quan tâm đến hôn nhân lẫn sự hợp tác giữa nhà họ Hạ và nhà họ Tô cũng nghi ngờ về điều này.

Trong một thời gian, Hạ Tri Châu bận sứt đầu mẻ trán.

Liền Đoàn Cảnh Vọng cũng bị người nhà họ Đoàn nhốt lại.

Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tinh thần để người của ba gia đình đến tính sổ, nhưng không ngờ người đến đầu tiên lại chính là bố ruột của mình.

Ông ấy hùng hổ xông vào văn phòng của tôi.

“Tô Cẩn, mày náo loạn đủ chưa?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.