Ở Đây Không Có Não Yêu Đương!

Chương 3


5.

Tôi bảo thư ký đang có vẻ mặt lo lắng ra ngoài trước, sau đó ngồi xuống rồi nói:

“Ông đến đây làm gì?”

“Nếu tao không đến có phải hay không mày định làm ầm ĩ tận trời rồi?”.

Ông ấy lao tới bàn trước bàn tôi, tức giận nói:

“Trước đây tao đã bảo mày đừng có ly hôn sớm rồi.”

“Con trai út nhà họ Đoàn đối với mày còn không đủ tốt sao? Chỉ có mấy câu thôi mày nhất định phải để toàn bộ người trong vòng này biết đến à!”.

“Ai mà không cười nhạo nhà họ Tô chúng ta thanh cao, nói mày không biết tốt xấu.”

“Ngay cả khi tao đi ra ngoài đều bị mọi người chỉ trỏ, đều nói tao có một đứa con gái đã ly hôn!”.

“Mày còn nhất quyết muốn cùng cái cậu nhà họ Hạ kia ở bên nhau, khiến hợp tác giữa tao và nhà họ Đoàn bị cắt đứt.”

“Mày có biết dự án đó trị giá bao nhiêu không?”

Nghe bố tôi kể chi tiết về những mất mát, trong lời nói của ông không có chút đau lòng nào đối với tôi mà thay vào đó, khắp nơi đổ lỗi cho tôi khiến ông bị thua lỗ.

Tôi đột nhiên rảnh rỗi xem xét giá cổ phiếu, đúng như dự đoán, tôi thấy tin giá cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Tô đang giảm.

“Tất cả những điều này không phải là do sự vô năng của ông à?”

Tôi chống tay lên bàn đứng dậy nói.

“Nếu ông có năng lực, sao họ dám chỉ tay trước mặt ông?”

“Dù là Đoàn Cảnh Vọng hay Hà Tri Châu, ông tựa hồ đều chỉ để ý đến hạng mục phụ của họ.

“Ba mươi năm trước, ông dựa vào mẹ tôi để khống chế nhà họ Tô.”

“Bây giờ lại muốn dùng con gái đi cứu vớt nhà họ Tô đang lung lay sắp đổ.”

“Còn chưa đủ chứng minh ông vô năng à?”

Bố tôi tức giận giơ tay định đánh tôi nhưng bị tôi nắm lấy.

Ông ấy đã già đi nhiều rồi, tôi cũng không còn là người có thể tùy ý hạ nhục như lúc nhỏ nữa.

Tôi ném tay ông ấy sang một bên, nhìn vẻ mặt giận dữ của ông ấy.

“Thật đáng tiếc nha.”

“Nhà họ Tô mà ông quan tâm, đối với tôi chẳng là cái gì cả.”

Bố tôi bị đẩy lùi lại vài bước, nhịn không được ôm ngực nói:

“Mày đừng quên, đồ vật kia của mẹ mày…”

“Ông đã nhắc nhở tôi…”

Tôi mỉm cười ấm áp với ông ấy.

“Đồ của mẹ tôi, nếu ông không hy vọng tôi vạch trần những chuyện xấu xa của ông…”

“Tốt nhất là gửi nguyên vẹn cho tôi.”

“Nếu không, tôi không ngại khởi kiện khiến ông phải nhổ ra càng nhiều.”

“Bản di chúc kia, tôi đã lấy được rồi.”

Đúng như dự đoán, tôi thấy vẻ mặt của ông ấy thay đổi ngay lập tức, sau khi lắp bắp thêm vài tiếng, liền xấu hổ bỏ chạy ra khỏi công ty.

Tôi còn cho rằng chuyện này đã kết thúc.

Nhưng có một đêm, Đoàn Cảnh Vọng khập khiễng đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn vết thương trên mặt, rồi ánh mắt rơi vào bó bột trên chân anh ta.

Thấy tôi chú ý tới vết thương của mình, Đoạn Cảnh Vọng bỗng nhiên vui mừng khôn xiết.

Anh ta vui vẻ nói.

“A Cẩn, em đừng lo.”

“Vết thương không nghiêm trọng, bác sĩ nói ba tháng nữa sẽ ổn thôi.”

“Bọn họ ép anh trở về, còn muốn anh cưới người của nhà họ Cố.”

“Anh mới sẽ không đồng ý đâu, trong lòng anh chỉ có em thôi.”

“Cho dù cùng nhà họ Đoàn cắt đứt quan hệ, anh cũng không quan tâm.”

Đối diện với ánh mắt đầy hy vọng của Đoàn Cảnh Vọng, tôi đột nhiên nhớ về lúc trước.

Lúc đầu, nhà họ Đoàn còn tưởng Đoàn Cảnh Vọng chỉ chơi chơi thôi, nhưng mãi đến khi biết anh ta có ý muốn cưới tôi thì họ mới chú trọng lên.

Đoàn Cảnh Vọng bị nhốt trong phòng, mẹ của Đoàn Cảnh Vọng thậm chí còn đích thân tìm đến tôi và yêu cầu tôi chủ động buông tay.

Lúc đó tình hình nhà họ Tô cũng không tốt.

Cho dù bọn họ không chuẩn bị để Đoàn Cảnh Vọng tiếp quản gia đình, cũng không có nghĩa là bọn họ muốn Đoàn Cảnh Vọng có một người vợ là gánh nặng.

Nhưng Đoàn Cảnh Vọng không chịu bỏ cuộc, anh bắt đầu tuyệt thực và kiên định nói.

“A Cẩn là người duy nhất con muốn cùng nhau trải qua hết cuộc đời này.”

“Nếu không có cô ấy, vậy con thà chết còn hơn.”

Sự kiên trì và quyết tâm của anh ta đã khiến tôi cảm động, vốn dĩ ban đầu còn do dự cũng liền bất chấp đứng về phía anh ta.

Để được nhà họ Đoàn đồng ý, tôi đã thỏa thuận với nhà họ Đoàn, hứa sẽ phát triển công ty đang trên bờ vực phá sản trong vòng hai năm, nhưng lại không ngờ Đoàn Cảnh Vọng nửa chừng lại có tâm tư khác.

Không nhận được câu trả lời của tôi, thanh âm của Đoàn Cảnh Vọng Đoàn Cảnh Vọng trầm xuống rất nhiều, cuối cùng chuyển thành cười khổ.

“A Cẩn, có thể em không tin.”

“Nhưng anh thực sự muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình bên em.”

6.

Tôi gật đầu, trước ánh mắt ngạc nhiên của anh ta liền nói:

“Tôi biết.”

“Tôi cũng tin anh.”

Tôi tin rằng anh ta thực sự muốn dành cả cuộc đời mình cho tôi.

Biết rằng cô nàng thực tập sinh kia cũng sẽ không thay đổi quyết định của anh.

“Nhưng tôi không thể chấp nhận được.”

Tôi nghiêm túc nhìn Đoàn Cảnh Vọng.

“Ngay thời khắc đó, lúc tất cả mọi người đều không rõ…”

“Tôi mới phát hiện, hóa ra tôi từ lúc bắt đầu liền không nên cùng anh ở bên nhau.”

“Rốt cuộc đó là môi trường mà anh đã sinh ra.”

“Gặp dịp thì chơi, giải tỏa căng thẳng, nhưng sẽ không vì thế mà cùng người yêu mình lựa chọn ban đầu chia tay.”

Đoạn Cảnh Vọng là như vậy, những người còn lại của nhà họ Đoàn cũng vậy.

Lúc đầu là tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình, cũng đánh giá quá cao Đoạn Cảnh Vọng, ngây thơ cho rằng anh ta sẽ là một ngoại lệ.”

Tôi nói không rõ là anh ta liệu có yêu tôi hay không.

Nếu là yêu sao lại phải ở bên người phụ nữ khác?

Nếu không yêu thì tại sao phải kiên trì đi tiếp?

Sau này, tôi dần dần nhận ra rằng hôn nhân đôi khi chẳng liên quan gì đến những điều này.

Và tôi không thể chấp nhận kiểu hôn nhân này.

Đoàn Cảnh Vọng sững sờ tại chỗ, tựa hồ muốn phản bác điều gì, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống, không nói gì.

“Chúng ta sẽ không còn khả năng nào nữa.”

Tôi nghiêm túc nhìn Đoàn Cảnh Vọng, trịnh trọng nói.

“Nhưng tôi cũng không hối hận khi cùng anh kết hôn.”

“Do vậy tôi hy vọng anh có thể vẫn luôn để cho bản thân tôi không thấy hối hận, vậy nên trở về đi.”

Đoạn Cảnh Vọng tựa hồ lập tức mất đi toàn bộ khí lực, lui về phía sau mấy bước.

“Anh hiểu rồi.”

“Trước kia anh còn chưa đủ trưởng thành, anh sẽ cho em thấy sự thay đổi của anh!”.

“Có điều anh sẽ không làm phiền em nữa.”

Sau khi thấy Đoạn Cảnh Vọng đã rời đi, tôi mới mở miệng nói.

“Người đều đi rồi, anh cũng không nhất thiết phải trốn nữa.”

Hạ Tri Châu từ bên cạnh đi ra, so với trước đó rõ ràng là xấu hổ hơn rất nhiều.

Toàn thân anh ấy phảng phất có một cỗ mùi lạ, quần áo nhàu nhĩ, thậm chí mặt còn chưa kịp cạo râu.

Tôi bị mùi này khiến cho cơ thể lùi lại một bước. Trong mắt Hạ Tri Châu thoáng qua một tia tổn thương, nhịn không được lại kích động giơ chiếc nhẫn kim cương lên:

“Tiểu Cẩn.”

“Em xem xem, chiếc nhẫn kim cương kia, anh đã tìm về rồi!”.

Tôi sững người tại chỗ, không chắc chắn hỏi:

“Anh tự tìm về à?”

“Tất nhiên, anh đã tìm kiếm tất cả các thùng rác.”

Hà Tri Châu cho rằng có hi vọng, vội vàng vui vẻ gật đầu.

“Đó là chiếc nhẫn kim cương của chúng ta. Đương nhiên là anh phải tự mình tìm ra nó.”

“Tiểu Cẩn, anh đã biết mình sai rồi.”

“Anh lúc đó đầu óc có chút không tỉnh táo.”

Anh ấy bước một bước về phía tôi, ngay lập tức nhận thấy mùi trên cơ thể mình nên liền dừng lại.

“Anh biết em vì chuyện của dì Lâm nên đối với việc hôn nhân không có sự chắc chắn.”

“Cho nên lúc nào cũng cẩn thận tí một, chỉ sợ làm em không thích.”

“Nhưng tên oắt Đoàn Cảnh Vọng thế mà lại khiến em thay đổi chủ ý.”

“Đặc biệt là trong thời gian ly hôn, anh thực sự đau lòng cho em, muốn chăm sóc tốt cho em.”

“Nhưng thời gian trôi qua, anh bắt đầu nghi ngờ.”

“Anh mất mười năm đều không thể đả động được em, sau khi em ly hôn cùng anh ở bên nhau có phải là thật lòng không…”

“Bọn họ đều nói, anh là lựa chọn tốt nhất tiếp theo của em.”

“Em chỉ thích bối cảnh gia đình của nhà anh mà thôi, không muốn thua Đoàn Cảnh Vọng.”

“Em căn bản không hề yêu anh.”

Hà Tri Châu tuyệt vọng cúi đầu, trong mắt tràn đầy bi thương.

Tôi khẽ nắm chặt tay, nhất thời cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Đây là lý do của anh à?”

Hà Tri Châu lo lắng giải thích.

“A Cẩn, anh không có.”

“Anh chỉ là không có cảm giác an toàn.”

“Anh không có cảm thấy an toàn nên chọn cách tổn thương tôi để làm phép thử?”.

Tôi chán ghét nhìn anh ấy, sau đó lùi lại:

“Hạ Tri Châu, anh thật sự yêu tôi sao?”

“Nếu anh yêu tôi thì sao có thể không biết tôi vì sao hận nhà họ Tô như vậy.”

“Tại sao anh lại ly hôn Đoàn Cảnh Vương?”

“Vì sao sẽ cùng Đoàn Cảnh Vọng ly hôn.”

“Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em.”

Hạ Tri Châu lẩm bẩm.

“Anh chỉ là, nói không rõ tại sao.”

“Anh không cam tâm.”

Tôi ngắt lời Hạ Tri Châu rồi nói tiếp.

“Thật ra chính anh cũng không cảm nhận được.”

“Anh không yêu em, anh chỉ là không cam tâm thôi.”

“Dựa vào đâu một người xuất thân từ gia đình sa sút lại dám không chấp nhận tình yêu mười năm cơ chứ?”

“Anh trải qua quá thuận lợi rồi, cho nên không thể chấp nhận thất bại dù chỉ là một chút.”

“Nhưng sự không cam tâm này ngay tại lúc tôi cùng anh qua lại liền biến thành ghét bỏ.”

“Từ tận đáy lòng của anh, anh cho rằng tôi không xứng với anh.”

“Anh đặt tôi vào thế thấp kém, cảm thấy anh nguyện ý cưới tôi, là do anh nảy sinh lòng tốt.”

“Tôi nên quỳ xuống, hèn mọn cảm ơn sự bố thí của anh.”

“Vì có anh, tôi mới không bị phê phán, chê cười.”

Tôi bắt gặp ánh mắt lúng túng của Hạ Tri Châu, thở dài nói:

“Nhưng mà Hạ Tri Châu, tôi chưa bao giờ cho rằng ly hôn là chuyện đáng xấu hổ.”

“Đó là lỗi của Đoàn Cảnh Vương, không phải lỗi của tôi.”

“Tôi không cần phải kết hôn, tôi chỉ kết hôn nếu tôi yêu ai đó.”

“Cho nên anh không thấy được sự hèn mọn của tôi.”

“Anh cho rằng tôi sẽ nhẫn nhịn, lợi dụng cô gái kia để thử thách, chà đạp tôi.”

“Nhưng Hạ Tri Châu, anh có từng nghĩ tới chưa?”

“Liền kiểu tiếp xúc kia của Đoàn Cảnh Vọng tôi cũng không có khả năng chấp nhận nổi.”

“Làm sao lại có khả năng tiếp nhận anh kiểu như vậy?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.