1.
Tên tôi là Chu Giáp Giáp, Chu trong cửa son rượu thịt.
Người cũng như tên, cha tôi là người giàu nhất thành Cẩm Châu, ngoại trừ Kinh Đô ra thì Cẩm Châu là địa phương giàu có nhất An quốc.
Nhưng hết lần này tới lần khác nhà chúng tôi chỉ là thương nhân, theo thứ tự là sĩ, nông, công, thương, mà trong đó thương nhân lại là tầng lớp thấp hèn nhất, quả thực là hèn mọn đến chỉ có tiền.
Về phần hôn sự của tôi, cũng không phải một chữ thảm có thể hình dung hết.
Nói đúng hơn, thì hẳn là ba vị hôn phu kia của tôi tương đối thảm.
Mối đầu tiên cha kiếm cho tôi là anh con trai một quý hóa của nhà giàu nhất Tương Châu. Hồi bé bọn tôi có gặp đôi lần, chín bỏ làm mười, cũng coi như thanh mai trúc mã.
Chẳng ngờ chưa qua 16 tuổi thì Tương Châu bỗng có ôn dịch, thăng sớm.
Cha tôi lúc đó còn lắc đầu tiếc nuối, nói đứa nhỏ này không đủ phúc khí.
Về sau ông lại cho là hai nhà giàu quá nên tương khắc, bèn kiếm cho tôi mối thứ hai là một anh thư sinh nghèo xơ nghèo xác.
Tôi còn nhớ rõ thời điểm trước kì thi, ông một mặt vui mừng còn cùng hắn thảo luận sau khi trúng Trạng Nguyên thì làm gì tiếp theo, thâm chí còn kêu tôi nấu cơm mang cho người ta vào trường thi.
Ai dè thi rớt, nhảy giếng. Cái khác thì tôi không biết chứ chắc chắn không phải do ăn cơm tôi nấu tiêu chảy mà thi rớt đâu.
Cha tôi càng nghĩ thì càng cảm thấy là do thư sinh kia không chịu được gian nan thử thách, lại qua mấy ngày chọn tới lựa lui, mới tìm cho tôi được vị hôn phu thứ ba.
Mối thứ ba cha tôi tìm cho tôi là một ông góa vợ, nghe đâu con gái của người ta cũng chuẩn bị lấy chồng luôn.
Nhìn di nương thứ mười bốn mà cha tôi chuộc về từ kỹ viện, tôi cảm thấy nhất định là ông phát điên vì tinh trùng lên não.
Lão già kia so với tôi lớn hơn mười sáu tuổi, con gái ông ta còn sắp lấy chồng, cha tôi thế mà lại kêu tôi đi làm mẹ kế cho người ta??
Nói một cách hoa mỹ, cho dù lão bà đã chế/t, còn có thể khắp nơi tìm một người chồng giàu có cho con gái mình, đáng giá!
Tôi suy nghĩ đức hạnh này chẳng phải là huynh đệ sinh đôi của ông ấy sao, làm sao không tự mình gả luôn đi?
May… à nhầm, rủi thay, cô con gái lén bỏ nhà theo giai, ông cụ uất quá, hộc máu, đi.
Nguy hiểm thật, tốt…
Tôi một hơi còn chưa kịp thở, tiểu Thúy đột nhiên lại vô cùng lo lắng xong vào phòng, hô lớn: “Không xong rồi tiểu thư, lão gia lại sắp xếp hôn sự cho người rồi!”
“Vl, còn có người dám cưới ta sao? đây chính là câu nói có tiền có thể sai khiến quỷ thần?”
Tôi không thể tin được nhìn sang, cắn một miếng bánh bao đậu đỏ trên tay, sau khi nuốt xuống mới bình tĩnh lại một chút.
Bởi vì nguyên nhân từ ba vị hôn phu kia, mà bây giờ khắp mười dặm tám thôn đều đồn thổi tôi “Khắc chồng”, cũng vất vả cho lão cha tôi thế mà vẫn tìm được người.
“Hơn nữa lai lịch cũng không nhỏ đâu!” tiêu Thúy dùng sức gật đầu hai cái, thần thần bí bí nhỏ giọng nói.
Tôi tỏ vẻ khinh thường: “Nhìn em xem, đúng là chưa thấy qua việc đời mà”.
Nhưng……
Vị hôn phu thứ tư mà cha tìm cho tôi lần này, đúng thật là không tầm thường nha!
Con trai trưởng của Trưởng công chúa Đoan Dương đã chế/t cùng với Nghĩa Vũ Hầu, cháu trai của đương kim Thánh thượng____một tiểu hầu gia còn chưa biết liệu mình có thể sống qua nổi tuổi hai mươi hay không.
Cái này có thể khiến Chu gia chúng tôi xoay người trèo lên cành cao biến thành hoàng thương, lại vẫn là Hầu phủ chủ động cầm thánh chỉ Tứ hôn ném qua, chẳng lẽ bọn họ là sợ tiểu hầu gia chết không đủ nhanh?
2.
“Cha, ngài nghĩ Hầu phủ rốt cuộc là coi trọng điểm gì của gia đình chúng ta?” Tôi trái lo phải nghĩ cũng không hiểu được, liền tổ chức một buổi hội nghị gia đình trước khi xuất giá.
Lão cha không đáng tin cậy của tôi tự hào sờ sờ cái bụng tròn của mình: “Có thể là do cha con danh tiếng vang xa…”
Các di nương lập tức dùng ánh mắc sùng bái nhìn về phía ông.
“Vậy chính cha tự mình gả đi.” Tôi trợn mắt, đánh gẫy cái liếc mắt của bọn họ.
“Đừng tức giận nha, con gái, con yên tâm đi, ta chỉ có một đứa con gái bảo bối là con, ta còn có thể bán con sao?” Ông làm cái thủ thế, đối tôi nháy nháy mắt, nói, “cha đã chuẩn bị cho con từng này đồ cưới!”
“Con không có hứng thú với tiền… thêm chút đi, giá cả ở Kinh thành rất cao.” Tôi thở dài, mười phần phiền não, “Hơn nữa tiểu hầu gia ốm yếu kia cũng là một cái động tiêu tiền, con gái của người gả đi còn muốn suốt ngày hầu hạ hắn…”
Chờ một chút, hầu hạ hắn?
Cái này không thể.
Tôi kéo Tiểu Thúy nói: “Thúy Nhi, ngươi nhớ kỹ, tiểu thư của ngươi yếu đuối, từ nay về sau không thể tự chăm sóc bản thân.”
Tiểu Thúy không hiểu: “A, thế nhưng tiểu thư cô ngày bình thường mỗi bữa ăn đều là ba bát cơm bốn cái bánh, thấy thế nào cũng không dính dáng gì đến hai chữ yếu đuối đi?”
Thái độ của tôi kiên quyết, cứ như vậy cho đến hôm thành thân, tiểu Thúy cùng ma ma quản sự của Hầu phủ tranh luận, quả thực là đem tôi nói thành người chỉ cần đi hai bước liền té xỉu.
Đến cuối cùng, trong chính sảnh của Hầu phủ, một đám hoàng thân quốc thích cùng nhóm con em thế gia, tụ tập vây quanh hai con gà trống xem chúng bái đường thành thân.
Về phần tôi, người yếu đuối đến nỗi không thể tự chăm sóc bản thân, cùng một vị khác ốm yếu không thể đứng dậy nổi, thì đã sớm được đưa vào động phòng.
Vào động phòng, ách, sau đó muốn làm gì?
Tôi vừa lúc xốc lên khăn trùm đầu của cô dâu, liền đối mặt với cây gậy như ý hắn đưa qua.
“Hàng tốt nha, lấy ở đâu vậy?” Tôi ngượng ngùng cười một tiếng, mười phần thuận tay nhận lấy câu gậy như ý, làm bộ thưởng thức.
Hắn nói: “Khụ khụ khụ… khụ khụ….Đây là, khụ khụ…đồ cất giữ của gia phụ.”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tiểu hầu gia, tôi vội vàng đem ngọc như ý để sang một bên, vuốt phía sau lưng giúp hắn thuận khí: “Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, ngài đừng nôn ra máu!”
“Ừm, thật có lỗi.” hắn yếu ớt vô lực cười với tôi một tiếng, “Nghe ma ma nói, nàng gọi là Chu Cước Cước đúng không?”
“Hả?” Tôi không để ý hình tượng lộ ra biểu cảm người da đen có dấm chấm hỏi, “Người ma ma kia khẳng định là lẫn chút khẩu âm.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên là… Chu Kiều Kiều đúng không?” Hắn lại tò mò hỏi.
“Là Giáp Giáp, Giáp trong mùa màng bội thu, cánh đồng màu mỡ.” Tôi vương tay, miêu tả cho hắn.
“Được rồi, Kiều Kiều khụ khụ… khụ khụ khụ…”
Tôi hít vào lại hít vào, nhịn không được muốn tát chếc anh ta.
“Ta tên là Hoa Hành Quân, nàng có thể gọi ta khụ khụ khụ….”
Tôi cười tủm tỉm ngắt lời hắn: “Phu quân, người đừng nói chuyện, ta sợ hãi.”