Phu Quân Ốm Yếu Của Tôi

Chương 2


Hắn lại cứ tiếp tục khụ như thế, tôi sợ rằng mình sẽ thành quả phụ ngay trong đêm động phòng mất.

Thế là đêm tân hôn, hai chúng tôi sau khi cùng nhau trao đổi tên gọi, cũng không biết làm gì tiếp theo.

…..Đây là đêm tân hôn, làm sao so với những truyện tôi đọc lại không giống nhau nha?

Nếu không, tôi hầu hạ hắn đi ngủ?

3.

Ngay tại lúc tôi đang chìm vào suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Ma ma ở ngoài cửa sát phong cảnh nhắc nhỏ: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đã đến giờ uống thuốc rồi, thuốc để trên bàn.”

Tiểu Thúy cũng không quên thiết lập của tôi, không chịu thua kém nói: “Thiếu phu nhân, em không mang theo thuốc, ngài uống ké thiếu gia một ngụm đi!”

Tôi:”……”

Hoa Hành Quân tựa vào đầu giường mỉm cười nhìn tôi, một bộ dạng mỹ nhân ốm yếu được thể hiện hoàn hảo.

Tôi không còn cách nào, đành phải nâng váy đi bưng bát thuốc kia đến: “Nào, Đại Lang, đã đến giờ uống thuốc rồi.”

Vừa dứt lời, tôi bắt gặp vành môi của hắn dường như hơi cứng lại khi chạm vào miệng bát.

Uống thuốc xong, quá trình hẳn là cũng không sai biệt lắm gần như hoàn tất.

Sau khi nhìn quanh căn phòng một lần, tôi tự hỏi liệu mình có nên quan tâm rộng lượng để hắn ngủ trên giường, hay là sẽ lăn lộn khóc lóc om sòm đuổi hắn ra ghế dài ngủ?

Cái ghế dài này, vừa nhìn liền thấy rất cứng, cùng cái giường đang ngồi dưới mông hoàn toàn khác biệt. Với bộ dạng này của hắn, nếu là ngủ trên ghế một đêm, sẽ không cùng Vô Thường đại nhân bỏ trốn trong lúc ngủ đúng không?

Chẳng lẽ muốn ngủ cùng nhau?

Đùa gì thế, từ nhỏ cha tôi đã dạy bảo, bên cạnh giường há lại cho người khác ngủ ngáy!

Căn phòng vô cùng yên tĩnh vì cả hai chúng tôi đều đồng thời im lặng, tôi đang chìm sâu vào trong suy nghĩ nên ngủ trên giường hay ghế dài một cách gian nan, hoàn toàn không để ý tới tiếng hít thờ ngày càng nặng nề của người bên cạnh.

Cho đến khi bàn tay nóng hổi của hắn nắm lấy tay tôi.

“Ngươi làm gì?!” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, vô ý thức muốn nhảy dựng lên, nhưng bàn tay ốm yếu của Hoa Hành Quân lúc này lại cực kỳ mạnh mẽ, nắm chặt tôi như một chiếc kìm sắt.

“Thuốc kia có vấn đề, nàng đến giúp ta một chút.” Giọng hắn trở nên có chút khàn khàn.

Cổ họng Hoa Hành Quân khẽ động, tôi cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Hỏng bét, tôi là một tiểu thư vừa mới xuất giá tới, sao có thể hiểu nhanh như vậy?!

“Không tốt lắm đâu phu quân, vạn nhất lúc đó chếc dưới hoa mẫu đơn…” tôi làm bộ do dự vuốt vuốt tay, kỳ thật là đang lo lắng hắn có sức lực đó để ở phía trên không.

“Kiều Kiều, giúp ta.”

Không nhịn được nữa.

Tôi đi tới thổi tắt ngọn nến trên bàn, rồi xoay người lại đè hắn lên giường, vươn tay tháo thắt lựng hắn dụ dỗ nói: “Nếu có chỗ nào không thỏa mái, nhất định phải nói cho ta, được không?”

“Chờ một chút.” Hoa Hành quân đè lại tay tôi, thở hổn hển hỏi: “Ta nhớ được ma ma nói, phu nhân là người ốm yếu không thể tự gánh vác?”

Chết dưới hoa mẫu đơn làm qu/ỷ cũng phong lưu, lúc này ai còn quản cái này nha?

Tôi giật tấm rèm bên giường xuống, che khuất đi cảnh xuân trong phòng.

Cha, con đã cảm nhận được niềm vui vẻ của người!

Không biết có phải do đêm qua tôi là người ở phía trên hay không, ngày thứ hai tôi vẫn như cũ sinh long hoạt hổ, thậm chí còn cảm thấy hôm nay mình có thể ăn thêm hai bát cơm nữa.

Trái lại tiểu hầu gia ở phía dưới, nhìn có vẻ hơi bất ổn.

“Nếu không một mình ta đi kính trà, dù sao cũng không có quy củ phu quân phải hầu ở bên cạnh.” Tôi lo lắng nhìn Hoa Hành Quân, bắt đầu hối hận tối hôm qua mình không nên dày vò lắn lâu như vậy.

“Ta không sao, chỉ là nàng vừa gả tới, không ở bên cạnh nàng ta không yên lòng” Hắn dịu dàng cầm tay của tôi nói.

Đang mùa hè, hắn còn phải mặc thêm áo khoác chống lạnh, dù như vậy vẫn muốn kiên trì cùng tôi kính trà cho cha mẹ chồng.

Tôi hiểu ý tứ của hắn, dù sao Chu gia cũng là gia đình thương nhân, coi như giàu có đến đâu cũng sẽ bị mọi người trong Hầu phủ coi thường, nếu không có hắn ở bên cạnh, chỉ sợ bữa tiệc kính trà này không dễ qua.

Cha của Hoa Hành Quân mặc dù đứng đầu nhất phẩm, nhưng lại là một Hầu gia nhàn tản không có thực quyền. Nghe nói sở thích thường ngày của ông là luyện đan, chơi chim, còn có ở khắp nơi sưu tập tranh cổ và thư pháp.

Ông đem hai từ “nhàn rỗi” phát huy đến cực hạn, hôn sự của nhi tử cũng không để bụng, nghe nói cửa hôn sự cùng Chu gia này vẫn là tới tận lúc thánh chỉ được truyền xuống mới biết.

Mẹ kế của Hoa Hành Quân, cũng chính là muội muội của trưởng công chúa Đoan Dương đã mất, lại là một người hoàn toàn trái ngược với chị gái mình.

Mặc dù tôi còn chưa nhìn thấy nàng, vị Hầu phu nhân này xuất thân từ hoàng thất, hơn nữa còn là muội muội của Hoàng đế, cho nên cũng rất xem trọng tôn ti dòng dõi.

Vậy thì tại sao bà ấy lại đi cầu cuộc hôn nhân này?

Tôi nhất thời không hiểu được, nhưng sau khi kính trà xong, tôi liền nhanh chóng rút ra được kết luận.

Đùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn ra được sự bất mãn của Hầu phu nhân đối với tôi, một bên Hầu gia đều đã uống xong ba chén trà, bà lại một hồi kêu nóng một hồi kêu lạnh, tới tới lui lui đến hơn nửa canh giờ đều không có uống.

Cuối cùng vẫn là nhờ mặt mũi của Hoa Hành Quân, mới miễn cưỡng nhấp một ngụm.

Vì một ngụm trà này của bà, tôi đã quỳ hồi lâu, tay còn bị bỏng nhiều lần.

“Mẹ kế này của ngươi cũng thật khó chiều.” Vừa về đến nơi tôi liền ngồi phịch ở trên giường, mệt mỏi đến nỗi không muốn cử động.

“Bà ấy dù sao cũng là dì của ta, sau khi gả tới đây vẫn luôn săn sóc ta, coi như con đẻ của mình.” Hoa Hành Quân nở nụ cười, kêu người lấy tới thuốc cao giúp tôi thoa tay.

“Lại nói, ngươi cũng là cháu ruột của Hoàng Đế, tối hôm qua là ai dám cả gan hạ dược trong đồ ăn của ngươi?” Tôi cứ như vậy đem tay đặt trên đùi hắn, không phát hiện ra để một cái ma bệnh giúp tôi thoa thuốc có cái gì không đúng.

Hoa Hành Quân không trả lời, tôi tiếp tục lẩm bẩm: “Thân thể ngươi suy yếu thành dạng này, còn hạ loại thuốc kia, cũng không sợ giày vò chết ngươi… Nhân tiện, mẹ kế không phải đều là tâm địa độc ác sao? Ngươi lại nói bà đối xử với mình rất tốt, bà ta thật sự đối xử tốt với ngươi, làm sao lại thay ngươi chọn trúng ta một người có danh khắc chồng làm vợ…”

“Kiều Kiều, đừng nói như vậy.” Hoa Hành Quân đang cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho tôi, nhưng sau khi nghe thấy lời tôi nói đột nhiên ngắt lời.

“Thật xin lỗi, hôm nay ta có hơi tức giận…” Tôi cũng kịp nhận ra mình vừa nói cái gì, nhanh chóng đứng dậy muốn giải thích với anh.

“Ý ta là, đừng nói về bản thân như vậy.” Hoa Hành Quân đóng nắp thuốc cao lại, đem mu bàn tay sạch sẽ và mát lạnh áp lên mặt tôi, cười nhạt nói: “Cái gì khắc chồng? Không phải vi phu vẫn đang rất tốt đây sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.