18
Mẹ ruột ngập ngừng: “Con, sao các con lại cùng rơi xuống nước?”
Tôi cao giọng: “Bà sẽ cứu ai?”
Môi mẹ ruột run run: “Đều, đều cứu!”
“Nói dối!” Tôi kích động: “Khi đó các người vì sinh con trai, nhốt tôi trong nhà. Mùa hè các người không về, tôi đói quá chỉ có thể ăn cơm thiu.”
“Để không phải nộp phạt cho em trai, các người lấy hai nghìn đồng để bố nuôi tôi đưa tôi đi.”
“Các người buôn bán trẻ em, các người phạm pháp, các người không sợ tôi kiện các người sao?”
Mắt mẹ ruột đảo quanh, nhỏ giọng: “Chúng ta đã hỏi rồi, bố mẹ nuôi con không có chứng cứ. Không kiện được chúng ta!”
Tôi tức đến nổ phổi. Ngọn lửa giận dữ th//iêu đ//ốt trong tôi, mắt đỏ ngầu, chạy tới húc ngã bà ấy: “Vô liêm sỉ, trên đời làm gì có người vô liêm sỉ như bà!”
Mẹ ruột ngã sóng soài. Lúc này bảo vệ cũng đến, đưa mẹ ruột đi. Chủ nhiệm chở tôi về nhà.
Lúc xuống xe, thầy gọi tôi lại, nói bằng giọng dịu dàng chưa từng có: “Sở Giác, em là một đứa trẻ tốt. Sai là họ, là phong tục xấu hàng ngàn năm. Không phải em!”
Khoảnh khắc đó, tôi siết chặt quai cặp, cố không bật khóc. Đúng vậy. Tôi chẳng làm sai điều gì. Tại sao hết lần này đến lần khác phá vỡ cuộc sống bình lặng hạnh phúc của tôi.
Mẹ ruột làm ầm lên như vậy, nhà ăn đã sa thải bà ấy. Nhưng bà ấy không từ bỏ, ngày nào cũng ngồi trước cổng trường.
Khi tôi học thể dục, bà ấy còn gọi tên tôi qua tường. Thậm chí còn đáng sợ hơn người hâm mộ cuồng nhiệt.
Bố nuôi như gặp kẻ thù, ngày ngày đưa đón tôi đi học. Phần lớn các bạn vẫn đứng về phía tôi, nhưng không tránh khỏi chuyện vụng trộm bàn tán.
Dù sao chuyện này ở trường cũng là tin lớn. May mà rất nhanh đã đến kỳ nghỉ hè. Sắp lên lớp chín, mẹ nuôi cho tôi đi học thêm.
Hôm đó bà đón tôi về, phát hiện bố nuôi không có ở nhà. Tấm bảng vẽ gần đây ông dùng trong phòng làm việc cũng không thấy. Gọi di động mãi không được.
Mặt mẹ nuôi ngày càng lạnh, bà ấy để con vịt nướng gói mang về lên bàn ăn, cười lạnh: “Đáng lẽ tôi không nên kỳ vọng, người như anh ta, là con chim không chân, cả đời bay lượn, chỉ khi chet mới đáp đất.”
Lẽ nào. Bố nuôi lại đi nữa? Tim tôi như chìm xuống từng chút. Mặt Sở Kỳ cũng lộ rõ vẻ thất vọng.
Mẹ nuôi vào bếp nấu cơm, chẳng mấy chốc bưng ra ba bát mì: “Ăn cơm đi!”
Mì dường như chưa chín, ăn vừa cứng vừa nhạt. Đúng lúc buồn bã, cửa phòng khách mở ra. Bố nuôi ôm bảng vẽ vào nhà, trách móc: “Ăn cơm không đợi tôi!”
Mẹ nuôi cầm chặt đũa, mỉa mai: “Tôi còn tưởng anh lại đi lang thang rồi, dù sao phân chó bên ngoài cũng thơm hơn.”
Bố nuôi bỏ bảng vẽ xuống, mặc kệ bà ấy từ chối ôm chặt mặt bà ấy hôn một cái.
“Nói nhảm, đâu có gì thơm bằng của em.”
Mẹ nuôi trừng mắt nhìn ông. Bố nuôi hắng giọng: “Tôi đã chuẩn bị cho mọi người một bất ngờ lớn.”
19
“Kỳ sau, tôi sẽ làm giảng viên tại Học viện Mỹ thuật Đại học Tinh Thành!”
Những năm qua bố nuôi nổi tiếng, Đại học Tinh Thành đã nhiều lần mời ông, nhưng ông yêu tự do, sao có thể bị giới hạn trong ba tấc bục giảng. Nên trước đây đều từ chối.
Mẹ nuôi quá kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông hồi lâu không nói nên lời. Bố nuôi véo má bà ấy: “Sau này em có thể bày ra dáng vẻ phu nhân giáo sư rồi…”
Môi mẹ nuôi run rẩy, mắt đỏ hoe: “An Bang, điều này… điều này có phải trói buộc anh không?”
Bố nuôi cười lớn: “Cuộc đời con người, luôn có được có mất. Anh đã lang thang đủ lâu rồi, sau này, để anh làm truyền thuyết trong giang hồ thôi.”
Một tay ông vuốt ve mẹ nuôi, một tay xoa đầu tôi và Sở Kỳ đang đầy vẻ không vui, mỉm cười: “Các con là những người bố yêu nhất, đối với bố đây không phải trói buộc, mà là có được.”
Bố nuôi vào làm ở Đại học Tinh Thành, tôi và Sở Kỳ cũng chuyển đến học ở trường cấp hai trực thuộc.
Đây là trường trọng điểm của thành phố, rất khó thi vào. Đối với tôi và anh trai sắp lên lớp 12, không nghi ngờ gì là chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống.
Tôi bừng tỉnh. Hỏi bố nuôi: “Bố, bố vì để con thoát khỏi họ, mới đồng ý làm giáo viên sao?”
Bố nuôi cười híp mắt: “Đúng vậy, bố vĩ đại thế đấy, đừng cảm động quá!”
Tôi nhẹ nắm tay: “Nhưng rõ ràng chúng ta không sai, sao chúng ta phải nhượng bộ?”
Bố nuôi vỗ đầu tôi: “Vì bố mẹ yêu con, không muốn lấy tương lai của con ra tranh đúng sai. Khi con lớn lên sẽ biết, nhượng bộ tạm thời mới đạt được thành công lớn hơn.”
“Không cần so đo hơn thua với những người không có gì, họ không có gì để mất, nên không sợ. So đo với họ, bất kể thắng thua, chúng ta đều thiệt thòi.”
Bây giờ nghĩ lại. Tài sản quý giá nhất bố nuôi để lại cho tôi, là ông đã dạy tôi lắng nghe, biểu đạt, tôn trọng, còn có nhường nhịn, rộng lượng.
Ông là giảng viên Đại học Tinh Thành, tôi có thể được lên thẳng bậc phổ thông. Nhưng bố mẹ nuôi tốt với tôi như vậy. Như vầng dương chiếu sáng cuộc đời tôi. Tôi cũng muốn trở thành một ngôi sao.
Dù không thể chói sáng, cũng phải phát ra ánh sáng của mình. Để họ có thể trong dải ngân hà, tìm thấy tôi. Sau đó chỉ vào tôi, nói với người khác: “Nhìn kìa, đó là con gái tôi!”
Năm đó, anh trai lớp 12, tôi lớp 9. Để chăm sóc chúng tôi tốt hơn, cũng sợ mẹ ruột tìm được chúng tôi. Bố nuôi mua một căn nhà mới ở khu dân cư mới xây gần Đại học Tinh Thành.
Mẹ nuôi thi lấy bằng lái, như vậy có thể cùng bố nuôi đưa đón tôi và anh trai đi học, đi học thêm.
Bầu không khí học tập ở trường cấp hai trọng điểm căng thẳng hơn nhiều so với trường trước của tôi. Mỗi ngày hoặc là học trên lớp, hoặc là học thêm ở trung tâm. Hoặc là học gia sư tại nhà.
Tôi nhớ đó là một buổi chiều xuân. Ánh hoàng hôn cháy đỏ cả bầu trời, cây ngọc lan trong khu dân cư nở rộ, hương thơm thoang thoảng.
Máy hút mùi trong bếp kêu ù ù. Mẹ nuôi không biết lại chuẩn bị món ngon gì. Tôi thất thần. Cô giáo dạy kèm Lưu Châu gõ bàn, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
20
“Ở quê, giờ này chắc gieo mạ sớm rồi.”
Năm đó tôi sáu tuổi. Rất gầy. Con cái nhà khác tầm này, thường là ở nhà phơi lúa, đuổi gà. Tôi lại phải xuống ruộng cấy mạ.
Một bước xuống, bùn ngập đến đùi. Miễn cưỡng cấy hết một hàng mạ, lúc rút chân ra, trên đó dính hai con đỉa.
Chúng đen ngòm, mềm nhũn, căng phồng, cắm chặt vào chân tôi. Dọa tôi hét ầm lên. Bố ruột vội đến, tôi tưởng ông sẽ giúp tôi gỡ đỉa.
Nhưng ông lại t//át tôi một cái, tức giận: “Mày hét cái gì, bị thọc tiết à?”
Tôi bị t//át ngã xuống ruộng. Bùn đất lao vào mắt, vào mũi tôi. Cảm giác nghẹt thở bao trùm.
Cô giao Lưu Châu vẻ mặt xa xăm: “Đúng vậy, hồi nhỏ cô sợ nhất là đỉa trong ruộng. Nhớ lần đầu cô xuống ruộng giúp cậu mợ, đã bị hai con đỉa hút. Sợ đến mức hét lên, mợ vội ném mạ đi gỡ cho cô. Không gỡ được, cuối cùng vẫn là cậu dùng bật lửa hơ vài cái, mới gỡ được chúng ra.”
…..
Ah. Lần đó tôi không chet. Chị cả kéo tôi ra khỏi bùn. Bố ruột không cho tôi gỡ đỉa.
“Luyện can đảm, cái này có gì đáng sợ.”
Tôi kéo hai con đỉa, tiếp tục cấy mạ. Không dám dừng, càng không dám khóc.
Khi đó, tôi bé nhỏ đến mức tưởng rằng, mọi đứa trẻ đều sẽ bị đ//ánh. Bố trên thế gian đều đ//ộc á//c như vậy.
Cô giáo Lưu Châu nhìn tôi một cái thật sâu, nói: “Thực ra cô là do cậu mợ nhận nuôi. Họ rất yêu cô. Nên cô mới phải nỗ lực hơn, sau này cô có khả năng, sẽ yêu thương họ. Tiểu Giác, em cũng phải cố lên!”
Vâng! Đợi tôi lớn lên, cũng sẽ yêu thương bố mẹ nuôi. Vì vậy, tôi nhất định phải thi vào trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, có một cuộc đời tươi sáng.
Năm đó trời đất tối tăm, thời gian như thoi đưa. Kỳ thi tuyển sinh đại học đến. Khi giám thị kiểm tra phong bì niêm phong, tôi nghĩ đến giấc mơ tối qua.
21
Tôi mơ thấy bố mẹ ruột vẫn tìm thấy tôi. Tôi không có chứng cứ, tôi không kiện họ buôn bán trẻ em được.
Họ kéo tôi, muốn đưa tôi về. Gả cho một người đàn ông họ ưng ý, lấy một khoản sính lễ lớn, bổ sung cho em trai cưới vợ.
Tôi hít sâu một hơi. Thi xong. Tôi rất nhanh sẽ trưởng thành. Tôi nhất định phải thi đậu một trường đại học tốt, tôi sẽ không cần người giám hộ nữa.
Đến lúc đó. Dù là ông trời, cũng không thể chia cắt tôi với bố mẹ nuôi.
Ngày có kết quả.
Bố nuôi còn một tiết cuối, không thể bỏ, nhất định phải dạy. Một giờ chiều, tôi và mẹ nuôi đã ngồi bên máy tính.
Bà ấy gần như một phút cập nhật một lần.
“Mẹ, còn chưa đến giờ mà.”
Mẹ nuôi trừng mắt nhìn tôi: “Mẹ thử chuột có được không?”
“Không thì mẹ nghỉ đi, con gọi mẹ sau.”
Mẹ nuôi có thói quen ngủ trưa.
“Hôm nay mẹ không buồn ngủ.”
Cứ thế cập nhật, trang web đột nhiên vào được. Lúc tôi nhập số chứng minh tay run liên tục, còn nhập sai một lần.
Gấp đến mức mẹ nuôi đổ mồ hôi, liên tục nói: “Sao con lại thành ra như vậy vào thời điểm quan trọng, còn không bằng để mẹ làm!”
May mà rất nhanh đã nhập đúng, trang nhảy. Điểm của tôi hiện ra. Tôi và mẹ nuôi nắm chặt tay, hồi lâu không nói nên lời.
Đúng lúc này, điện thoại reo. Bắt máy, nghe thấy bố nuôi nói: “Các em, hôm nay con gái thầy có kết quả thi đại học, thầy phải gọi điện hỏi xem thế nào. Làm phiền mọi người hai phút.”
Ông nhanh chân đi ra khỏi lớp, vội vàng hỏi: “Tiểu Giác thi thế nào, có điểm chưa? Bảo con có kết quả phải báo ngay cho bố, sao không nhắn tin cho bố?”
“Bố dạy xong tiết này cũng không có tâm trạng dạy nữa, sớm biết thế nghỉ luôn, Tiểu Giác tốt nghiệp cấp ba rồi, bố không làm giảng viên nữa được không?”
Mẹ nuôi trong mắt ngấn lệ, bị ông ép trở lại: “Trữ An Bang, anh dám bỏ việc thử xem!”
“Anh nói vậy thôi, em nói điểm đi!”