22
Mẹ nuôi cười trong nước mắt, nhìn tôi một cái, nói: “Thi cũng được, 603 điểm. Cao hơn điểm chuẩn 75 điểm, chắc có thể vào một trường 211 không tệ.”
Bố nuôi bên kia hét lên một tiếng: “Tuyệt quá, tôi đã biết là con bé làm được mà!”
Bên kia truyền đến một tiếng hỏi: “Anh Sở , con gái thi đỗ rồi hả?”
“Đương nhiên, tôi tự tay dạy đấy.”
Học sinh cười vang: “Thầy Sở, thầy đừng có chém, dạy vẽ còn được, văn hóa thì thôi đi“
“Gan to thật, không muốn qua môn nữa à?”
Mẹ nuôi nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, cười: “Bố con vui quá quên cúp điện thoại rồi. Ông ấy thật như một đứa trẻ mãi không lớn.”
Sở Kỳ từ xa cũng về. Mang cho tôi đặc sản địa phương, lúc nhận còn hơi ấm. Tôi trách anh ấy: “Bây giờ là kỳ thi mà, anh không cần về đâu.”
Anh ấy trừng mắt: “Đừng tự đa tình, chỉ là anh nhớ bố mẹ thôi.”
Nhưng tối đó chúng tôi ra ngoài ăn mừng, anh ấy uống không ít rượu, vỗ vai tôi, giọng lè nhè: “Tiểu Giác, sau này dù chúng ta cách nhau xa thế nào, mỗi lần em vui, em đều có thể chia sẻ với anh. Em mãi là em gái thân yêu nhất của anh!”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, đáp lại: “Ừ, anh cũng là anh trai tốt nhất của em.”
Là món quà ông trời ban cho tôi. Mẹ nuôi nước mắt lưng tròng nhìn chúng tôi: “Đây mới là dáng vẻ nên có của anh em, sau này ít cãi nhau đi.”
Ngoài sân nhà hàng, có một cây mận. Trên đó treo đầy quả xanh pha đỏ. Ngày xưa, tôi cũng là một cây mận trong thôn.
Gió táp mưa sa, không người chăm sóc, dù ra quả cũng vừa đắng vừa chát, ngay cả sâu bọ cũng ghét bỏ. Bố nuôi đã đưa tôi ra khỏi núi sâu, ghép vào gốc cây to nhà họ Sở.
Là mẹ nuôi không tiếc tiền bạc, không tiếc công sức chăm sóc. Tôi đắng chát, mới kết được quả ngọt.
Trên đường về. Mẹ nuôi mua một hộp mận giá cao trong cửa hàng hoa quả dưới lầu.
“Lúc nãy thấy con nhìn cây mận ngoài sân, có phải thèm không? Bây giờ vẫn còn đắt, mua một hộp ăn thử, đợi nửa tháng nữa vào mùa, ngày nào chúng ta cũng mua.”
Mận rất chua. Chua đến mức nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi ôm lấy bà, khóc không thành tiếng: “Mẹ, con yêu mẹ!”
“Còn nữa, cảm ơn mẹ! Cảm ơn mẹ năm đó đã đồng ý nhận nuôi con. Cảm ơn mẹ luôn chăm sóc con, cảm ơn mẹ không tin những người nói con không có gen tốt.”
Cảm ơn mẹ. Từ bỏ cuộc sống của mình, thành toàn cho con. Mẹ, con đã lớn rồi. Con sắp trưởng thành. Từ nay về sau, vì bản thân mà sống. Mẹ và bố, đều vì bản thân mà sống!
Ngoại truyện:
Kỳ nghỉ hè tôi đi làm. Làm nhân viên bán thời gian kiếm được ba nghìn đồng. Tôi đã đặt vé máy bay đi Vân Nam cho bố mẹ nuôi.
“Mẹ, mẹ và bố đi chơi đi. Con và anh đều lớn rồi, chúng con sẽ tự chăm sóc bản thân.”
Từ lần đó. Bố mẹ nuôi đã tìm thấy cách sống mới. Họ lúc nào có thời gian đều đi du lịch. Họ ngắm di tích danh thắng ở cố đô, họ tận hưởng cuộc sống nhàn nhã ở cổ trấn mùa thấp điểm.
Họ tựa vào thôn nhỏ ngắm mây hồng trong chiều hè. Họ không ngại giá lạnh chờ mặt trời mọc trên đỉnh núi sáng mùa đông.
Bố nuôi là giảng viên, vẫn có chút ràng buộc. Nên cũng sẽ có lúc ông dạy xong về, mẹ nuôi đã thu dọn hành lý lên đường.
Ông không nhịn được than thở trong nhóm một nhà yêu thương: [Mẹ con bây giờ càng ngày càng quá đáng…]
Mẹ nuôi nhảy ra: [Khi xưa anh cũng làm vậy với tôi, tôi là lấy gậy ông đập lưng ông.]
Đại học tôi thi vào trường địa phương. Sau đó lại đỗ nghiên cứu sinh của một trường 985 khác. Trong thời gian học nghiên cứu sinh, bố mẹ nuôi nói bố mẹ ruột lại tìm tôi. Nhưng tôi không để ý.
Sau này tôi yêu đương, hai bên bắt đầu bàn chuyện kết hôn. Trong lòng luôn không yên. Tôi nghĩ trước khi kết hôn nên giải quyết việc này.
Vì vậy quyết định gặp bố mẹ ruột một lần, nói rõ mọi chuyện. Đêm trước buổi gặp, bố nuôi đưa tôi một tờ giấy: “Vốn nghĩ họ nếu không tìm con nữa, chuyện này sẽ không nói với con. Bây giờ con giữ lấy, làm con át chủ bài.”
Tôi hẹn bố mẹ ruột gặp nhau tại một nhà hàng có tính riêng tư khá tốt. Mẹ ruột vào phòng bao nhìn quanh, than thở: “Đồ ăn ở đây chắc đắt lắm nhỉ? Lãng phí tiền làm gì?”
Bố ruột hừ một tiếng: “Ăn mặc thật tốt.”
Con trai họ hai mươi tuổi là Bằng Trình cũng đi cùng. Cao chưa tới mét bảy, nhìn ít nhất phải bảy tám chục cân.
Trong lúc trò chuyện biết được cậu ta không đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp trung học đã đi làm. Nhưng… làm thì chọn việc, mỗi công việc đều không lâu.
Cậu ta lật thực đơn, mở miệng nói: “Phục vụ, cho chúng tôi ba phần trứng cá muối, súp nấm truffle đen, còn con cua hoàng đế này lấy con lớn…”
Phục vụ nhìn tôi. Tôi nhàn nhạt nói: “Gọi món đắt thế, lát nữa nhớ tự thanh toán!”
Bằng Trình trợn mắt lầm bầm: “Không phải có tiền sao, keo kiệt!”
Mẹ ruột kéo mạnh cậu ta, ra hiệu cậu ta đừng nói nữa. Bà ấy hỏi tình hình hiện tại của tôi, biết tôi chuẩn bị kết hôn, bố ruột lập tức hỏi: “Con chuẩn bị đòi bao nhiêu tiền sính lễ?”
“Chúng con yêu tự do, không định đòi sính lễ.”
Bố mẹ ruột kinh ngạc: “Kết hôn sao có thể không đòi sính lễ?”
Bằng Trình cũng nói: “Chị không đòi sính lễ đã lấy chồng, nhà chồng sẽ nghĩ chị bám vào, sẽ xem thường chị.”
Bố ruột trầm giọng: “Chị gái con tốt nghiệp cấp hai đã đòi mười tám vạn tiền sính lễ, con học xong nghiên cứu sinh, tiền sính lễ sao cũng phải đòi năm mươi vạn chứ. Không thì chẳng phải lời cho nhà họ quá rồi sao?”
“Hơn nữa em trai con sắp kết hôn rồi, khi đó cần tiền mua nhà mua xe, chuyện này con làm chị, phải góp một phần!”
Mẹ ruột ngập ngừng: “Hơn nữa bạn trai con là người nơi khác, con nếu gả qua đó chẳng phải sẽ sống ở đó, xa quá. Đến lúc đó chúng ta muốn gặp cũng không gặp được.”
Thật nực cười. Tính toán sính lễ của tôi? Chỉ đạo tương lai của tôi?
Tôi lười tốn lời: “Hôm nay tôi hẹn các người gặp mặt, không phải để nhận lại các người. Đời này tôi chỉ nhận bố mẹ nuôi là bố mẹ. Chúng ta không có quan hệ gì, hy vọng sau này các người đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!”
Bố ruột đã kìm nén đủ rồi, lúc này đập bàn đứng lên, chỉ vào mặt tôi mắng: “Mày là đồ không có lương tâm!”
“Tao là bố mày, không có tao thì không có mày! Bây giờ mày sống tốt thì trở mặt không nhận người, nghĩ hay lắm!”
Tôi cao giọng, không chút yếu thế: “Khi đó các người bán tôi đi, nên biết sau này chúng ta không còn quan hệ. Các người nếu cứ tiếp tục quấy rầy, tôi sẽ kiện các người, nói được làm được!”
Bằng Trình cười nhạt: “Chị, chị nói bố mẹ bán chị, chị không có chứng cứ đâu! Hai nghìn đồng đó, chị có biên nhận không?”
Bố ruột hét lớn: “Đúng vậy, mày có chứng cứ không?”
Thật vô liêm sỉ! Tôi hít sâu, lấy một tờ giấy từ trong túi ra, ném mạnh lên bàn: “Nhìn rõ đi!”
Đó là một tờ cam kết viết tay. Hồi cấp hai, tôi nghĩ là chuyển trường sẽ tránh được sự dây dưa của mẹ ruột. Thực ra không phải.
Là bố nuôi đưa năm vạn, xoa dịu chuyện này. Lần đó ông đã để ý, bảo bố mẹ ruột ký một tờ cam kết nhận tiền, sau này không đến tìm tôi nữa.
“Đây là chứng cứ. Khi đó tôi chưa thành niên, các người nhận tiền, ký tờ cam kết này, tức là thừa nhận buôn bán con cái!”
“Tôi cảnh cáo các người, tôi đã trưởng thành. Các người bây giờ không thể ép tôi làm bất cứ việc gì đâu! Các người nếu còn làm phiền bố mẹ tôi, còn đến tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ kiện các người.”
“Nếu người muốn ở tuổi này còn phải vào tù vài năm, tôi nhất định sẽ thành toàn cho các người. Dù sao, tôi cũng hận các người, càng mong các người không được sống yên!”
…..
Bố ruột giận đến đỏ mặt, run rẩy. Giơ tay định t//át tôi. Nhưng bị tôi ra tay trước, t//át mạnh vào mặt ông. Ông ta loạng choạng, suýt ngã.
Tôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy thù hận: “Khi đó ông đ//ánh mẹ tôi, cái t//át này là trả cho ông!”
“Ông già rồi, không đ//ánh lại tôi, càng không đấu lại tôi. Nếu không tin, thì cứ thử!”
…..
Ra khỏi nhà hàng, thấy bố mẹ nuôi từ trên xe xuống. Tôi kinh ngạc: “Sao bố mẹ lại đến?”
Mẹ nuôi trừng tôi: “Đến xem con có bị người ta ăn thịt không, khi đó mẹ với bố còn giúp con thu thập hài c//ốt.”
Bố nuôi thì dịu dàng hơn nhiều: “Mẹ con ngoài miệng cứng rắn, chúng ta là đến để ủng hộ con. Tiểu Giác, bất cứ lúc nào, bố mẹ đều là hậu thuẫn của con.”
Thành phố hoàng hôn tăm tối, đèn đường bật sáng, kéo dài từ dưới chân đến tận cùng tầm mắt.
Tôi ôm chặt lấy người mẹ kiêu ngạo của mình: “Mẹ, con lớn rồi, có thể tự làm! Sau này, con làm hậu thuẫn cho bố mẹ.”
Bố mẹ ruột không bao giờ tìm tôi nữa. Nhưng mẹ ruột thỉnh thoảng dùng số lạ nhắn tin cho tôi. Bố ruột uống rượu ngã, bị đột quỵ.
Đi đường chỉ có thể nhích từng bước nhỏ, không còn sức đ//ánh người nữa. Chị cả bị hút m//áu nhiều, quan hệ với gia đình lạnh nhạt, ít qua lại.
Bằng Trình mãi không thành công, không lấy được vợ. Còn lấy tiền bố ruột chữa bệnh đi nạp game.
Mẹ ruột hỏi tôi: [Lai Đệ, mẹ rốt cuộc tạo nghiệt gì.]
[Số mẹ sao khổ thế này!]
……
Tôi nghĩ. Bà ấy sẽ không quan tâm đến câu trả lời của tôi. Dù tôi nói cho bà ấy nguyên nhân, bà ấy cũng không thay đổi gì. Vì vậy, tôi lại chặn số của bà ấy.
[HẾT]