Quán Rượu Nửa Đêm

Chương 1


1

Nửa đêm, mọi người trong thôn đều tắt đèn đi ngủ.

Nhưng mẹ tôi lại theo thói quen đốt nhang trên bàn thờ.

Khói hương có chút đặc biệt, mờ ảo tạo thành một vòng tròn.

Bóng của ngọn nến đỏ lắc lư trên tường, từng làn khói vờn quanh phòng, cuối cùng bay ra ngoài qua cửa sổ.

Mẹ tôi túm lấy cổ áo tôi kéo lại rồi bảo tôi lạy ba lạy trước bàn thờ.

Bà bưng một chén rượu trắng mới ủ đổ xuống mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Quỷ thần buông tay, nguyện dâng rượu trắng, mở cửa đón khách, hương khói vây quanh.”

“Meo…” Một con linh miêu đột nhiên từ đâu lao ra, làm đổ lư hương trên bàn thờ.

Mẹ tôi túm cổ nó chửi: “Mẹ kiếp, đừng cản trở lão nương kiếm tiền.”

Nói xong, bà ấy dường như nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng quay sang một bên phun nước bọt.

“Con nói chuyện không kiềm chế, con chỉ đang mắng con mèo phiền toái này. Xin quỷ thần đừng trách.”

Lúc này, chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ trên tường chỉ mười hai giờ.

Nến trên bàn thờ càng cháy mạnh, tiếng cháy tanh tách liên tục vang lên.

Đột nhiên, giọng hát khàn khàn của một người phụ nữ vang lên từ chiếc máy ghi âm cũ kỹ vừa xuất hiện trên bàn.

Mẹ tôi nghe thấy giọng này liền nhanh chóng hướng phía sau tôi cười chào: “Ui, Tần gia đến rồi. Hôm nay vẫn rượu trắng và thịt bò phải không?”

Nhưng khi tôi quay lại nhìn lại, phía sau tôi không có ai cả.

Mẹ tôi mở quán rượu không phải là kiếm tiền của con người mà là tiền của ma…

2

Mẹ tôi là một quả phụ xinh đẹp nổi tiếng trong thôn, quanh năm bà vẫn giữ được vóc dáng thon thả.

Vòng eo của bà không có một chút mỡ nào, ngay cả những cô gái trẻ trong thôn cũng phải ghen tị với bà.

Mỗi đêm, vào lúc nửa đêm, mẹ tôi đều mở cửa làm ăn.

Khi còn nhỏ, tôi thường bực bội hỏi mẹ với hai quầng thâm dưới mắt: “Mẹ ơi, tại sao ban ngày mẹ không buôn bán như những cửa hàng khác trong thôn?”

Mẹ gõ trán tôi nói: “Con người không bằng ma, khi ma phát huy sức mạnh sẽ lơ lửng nhẹ nhàng, có cảm giác như đang ở trên thiên đường.”

Nói xong, bà như nhớ ra điều gì đó thoải mái, ngâm nga một giai điệu rồi quay người rời đi.

Nhưng tôi thức dậy vào lúc nửa đêm và lén nhìn vào nhà mình, thậm chí còn không thấy bóng ma nào cả.

Tôi chỉ nhìn thấy mẹ bước đi vội vã, bận rộn bưng rượu và dọn chén dĩa.

Cho đến sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy đã thấy bà ấy nằm gục trên bàn vì kiệt sức.

“Con gái, một mình mẹ bận quá, buổi tối con có thể giúp mẹ chút việc không?”

Mẹ tôi đã kinh doanh rất nhiều năm và bà luôn làm một mình.

Tôi tò mò gật đầu, háo hức muốn xem những vị khách đến nhà tôi mỗi tối như thế nào.

Bà thấy tôi gật đầu, tối hôm đó liền bôi nước mắt bò vừa chua vừa thối lên mắt tôi.

“Con gái, mẹ nói cho con biết, những con ma mặc áo đen đều nghèo, không có tiền, bình thường cả đêm chỉ uống một bát rượu, đến khoác lác nói đùa mà thôi.”

“Những con ma mặc áo vàng thì khác. Gia đình họ đốt cho họ rất nhiều tiền giấy, thỉnh thoảng họ nghe một vài bài hát. Con có thể bán cho họ rượu đắt tiền hơn. À đúng rồi, lúc tính tiền nếu họ đã uống nhiều, nhớ tính thêm hai chén rượu nữa.”

“Quan trọng nhất là những hồn ma mặc áo choàng đỏ…”

Thấy bà ngập ngừng, tôi vội hỏi: “Mẹ ơi, mặc áo choàng đỏ có gì đặc biệt vậy?”

Vẻ mặt bà ấy trở nên nghiêm túc, nghiêng người ghé vào tai tôi thì thầm: “Ma mà mặc áo choàng đỏ, đó là những nhân vật rất lợi hại. Họ muốn gì thì cứ cho họ, và đừng nói nhiều với họ.”

“Nhưng họ hầu như không bao giờ đến những quán rượu nhỏ như của chúng tôi và mẹ cũng chưa bao giờ nhìn thấy họ.”

Tôi chỉ biết gật đầu.

Cũng từ đấy, tôi mới thực sự thấy ngôi nhà của mình mỗi đêm đều náo nhiệt như thế nào.

Đêm nay, mẹ tôi tiếp chính là Tần gia, vị khách quen thường xuyên đến nhà tôi.

3

Khách đã tới đông đủ nên tôi vội lấy nước mắt trau ra lau lên mắt.

Mẹ con tôi có thể chất khác nhau nên mỗi ngày chỉ có thể dựa vào thứ này để mở mắt âm dương.

Vừa mở mắt ra đã thấy vị đại gia mặc áo màu vàng bước vào cửa.

“Vẫn như cũ.”

Tần gia xách lồng chim trên tay, thoải mái bước đến chỗ ngồi quen thuộc.

Ông bắt chéo chân và gõ ngón tay lên bàn theo nhịp hí khúc.

Tần gia được coi là người giàu nhất trong nhóm khách này, cứ ba hoặc hai ngày lại đến đây.

Một lúc sau, tất cả chỗ ngồi trong phòng đều đã được lấp đầy.

Họ cười cười nói nói, uống rượu chuyện trò, không khác gì quán rượu bình thường.

Tôi không biết qua bao lâu, nhưng tôi ở trong góc buồn ngủ ngáp dài.

Tần gia đỏ mặt vẫy tay với tôi: “Thêm mấy chén rượu nữa.”

Tôi bưng rượu tới chỗ ông ta, vừa đặt rượu xuống đã nghe hắn nói: “Cô bé dạo này phải cẩn thận. Tối nào nhà cháu cũng thắp hương thu hút ma quỷ đến quán. Ta sợ có thể thu hút những hỗn tạp, đừng để mình gặp rắc rối.”

Tôi chưa kịp phản ứng thì mẹ tôi đã vội hỏi: “Tần gia, có chuyện gì sao? Gần đây bên chỗ các vị có chuyện lộn xộn à?”

Tần gia quanh năm ở hai giới Âm Dương, tin tức cũng rất nhiều.

Mẹ tôi vừa nói xong, có nhiều bóng đen từ các vị trí khác nhau bay tới, vểnh tai lên chuẩn bị nghe.

Sở dĩ những hồn ma này thường xuyên đến quán rượu của mẹ tôi là vì họ có thể nghe được tin tức từ chỗ này.

Bọn họ đến nhân giới, nói chung là phải cẩn thận.

Tần gia nhìn quanh, thấy xung quanh không có một khuôn mặt lạ nào, ông thì thầm với mẹ tôi: “Âm phủ dạo này không yên bình. Hình như một đồ vật quan trọng đã thất lạc. Cấp trên đang đi tới các cõi để tìm.”

“Rất nhiều lão già cũng vì chuyện này mà nóng lòng muốn thử, nghe nói đang tìm một cô gái nào đó. Ta cũng không biết nội tình có liên quan gì.”

“Con gái của cô còn trẻ như thế, đừng để trở thành mục tiêu.”

Mẹ tôi nghe vậy vội vàng bảo vệ tôi ở phía sau: “Đây là việc của âm phủ, không liên quan gì đến mẹ con chúng tôi.”

Sau lưng bọn họ, một đám quỷ cô độc áo đen lên tiếng: “Đúng vậy, ta cũng nghe nói, hai ngày trước ta đi uống rượu ở nơi khác, thôn bọn họ mất đi mấy cô gái trẻ rồi.”

Nói xong, hồn ma nhấp một ngụm rượu và tỏ ra hài lòng.

Chỉ là rượu trong bát không hề giảm đi chút nào.

Mẹ tôi nghe vậy liền lặng lẽ chọc vào lưng tôi.

“Con gái, tối nay đừng giúp việc nữa. Nếu không ngủ được thì đọc sách đi. Mình mẹ lo việc ở đây được rồi.”

Những gì Tần gia nói vừa rồi làm tôi hơi sợ.

“Mẹ, con về phòng trước.”

Mẹ tôi gật đầu và ra hiệu cho tôi nhanh chóng vào trong.

Không ngờ vừa quay người lại thì bên ngoài đã vang lên tiếng kèn.

Hương trong nhà càng lúc càng đung đưa theo cái bóng ngoài cửa.

Những vị khách ma nghe thấy âm thanh này, họ sợ hãi đến mức run rẩy.

Ngay cả Tần gia cũng buông bắt chéo chân và lo lắng nhìn ra cửa.

Có một lực rất lớn khiến mẹ và tôi khó thở.

Cái bóng đen càng lúc càng gần cho đến khi cánh cửa nhà tôi bị phá tung.

Mẹ tôi ngơ ngác nhìn ra cửa, môi run run lắp bắp: “Màu đỏ… một con ma mặc áo đỏ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.