14.
Tạ Phi Bạch đoán không sai.
Động thái của Thái tử gần đây đã khiến triều đình chấn động.
Trước đó cho dù Thái tử có buông thả ăn chơi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong uống rượu mua hoa, chưa từng làm ra những chuyện thế này.
Phụ thân của vị trắc phi xấu số nọ vô cùng kích động:
“Con gái ta chết không minh bạch, Thái tử hoành hành ngang ngược, bóc lột bá tánh, sao có thể làm trữ quân một nước?!”
Tấu chương vạch tội chất đống như núi trên bàn Hoàng đế, vạch tội Thái tử phô trương lãng phí, hành hạ lê dân.
Hoàng đế phong Thái tử làm Khâm sai, ném tới Tân Hải, không tra rõ án không được hồi kinh.
Vân Xu náo loạn muốn cùng Thái tử đến Tân Hải, Thái tử mê dắm người ngọc dịu dàng, lén dẫn Vân Xu lên xe ngựa đi cùng.
Hồng ma ma khóc ngày khóc đêm, thề thốt tuyệt không hai lòng, Hồng Tụ lâu cũng đã mất, chỉ muốn một lòng hầu hạ Vân Xu, cùng đến Tân Hải.
Tân Hải gần kinh thành, cũng là một nơi trù phú sung túc.
Thái tử vừa đến Châu phủ Tân Hải, đã ném chuyện tra án sang một bên, nhàn nhã dạo lầu xanh.
Hoa khôi cô nương của Tân Hải vô cùng xinh đẹp, Thái tử lưu luyến không rời, thậm chí còn giấu rịt hoa khôi trong Châu phủ, để hộ vệ canh gác bên ngoài.
Trước nay Vân Xu được cưng chiều hết mực, làm sao chịu được uất ức bậc này, đã náo loạn với Thái tử rất nhiều lần.
Thái tử chỉ qua loa cho có với ả, ngược lại ngày nào cũng ở mãi trong phòng hoa khôi.
Vân Xu rất giận, Hồng ma ma thấy vậy thì nói: “Đại tiểu thư đừng vội, lão nô có một kế.”
Bà ta nói nhỏ với Vân Xu mấy câu.
Ngày hôm sau, Vân Xu đưa một đĩa bánh ngọt tới phòng hoa khôi, nói với hộ vệ:
“Điện hạ sai ta đưa cho cô nương trong đó.”
Ả ta là cơ thiếp mà Thái tử điện hạ yêu nhất, còn tự nhận là truyền khẩu dụ của Thái tử, nên không ai ngăn cản.
Không ai ngờ rằng, Vân Xu lại hạ độc trong bánh ngọt.
Hoa khôi hồn nhiên ăn bánh, mất mạng tại chỗ.
Trong lòng Vân Xu, người nọ cũng chỉ là một kỹ nữ lầu xanh.
Giết thì giết thôi, cũng chẳng khác gì giết một con chó con mèo ven đường.
Nhưng lần này, ả phạm một sai lầm lớn.
Lần này Thái tử thật sự muốn nghiêm túc làm việc.
Gã đưa hoa khôi về phủ, vì người nọ là nhân chứng quan trọng trong vụ án tham ô.
Giấy tờ tham ô, quan viên liên quan, thậm chí cả tiền tài tham ô được cất giấu nơi nào, chỉ mình hoa khôi này biết.
Người nọ chết, manh mối cũng tan tành.
Nghe nói, hôm đó Thái tử tự cho là có được nhân chứng vật chứng trong tay, dẫn theo đại thần tra án được triều đình khâm điểm, cùng với tất cả quan viên Tân Hải đi đến trước cửa phòng hoa khôi.
Thái tử vô cùng điềm tĩnh:
“Ta sớm đã đoán được các người muốn giết hoa khôi, nên phái người canh gác ngày đêm. Án này, Cô nắm chắc trong tay.”
Cửa phòng mở ra, bên trong lại là thi thể bị độc chết của hoa khôi.
Hôm đó, người có mặt đều thấy sắc mặt Thái tử thay đổi nhanh như kịch đổi mặt Tứ Xuyên.
Biểu cảm của gã khi đó, đặc sắc khó nói thành lời.
15.
Thái tử nổi cơn thịnh nộ.
Tận mắt nhìn thấy nhân chứng quan trọng bị Vân Xu giết đến gọn gàng, lại còn mất hết mặt mũi trước quan viên trong triều.
Vân Xu thì khóc như hoa lê dính mưa:
“Điện hạ, thiếp chỉ vì quá yêu điện hạ, mới ra hạ sách này.”
Nhưng lần này, ả không còn nghe được Thái tử nhỏ nhẹ an ủi, thay vào đó là một bạt tai tát thẳng lên mặt.
Vân Xu trẻ tuổi xinh đẹp, thân hình tuyệt hảo, lại là quý nữ yêu kiều, Thái tử thấy mới lạ mấy hôm, mới cưng chiều không dứt.
Nhưng Vân Xu lại nghĩ đó là yêu.
Đâu biết tình cảm Thái tử dành cho ả, cũng không khác gì với những kỹ nữ lầu xanh trước đó.
Lại càng không thể sánh được với khát khao quyền lực bên trong gã.
Hoa khôi đã chết, Thái tử ảo não hồi kinh, chẳng làm nên tích sự gì.
Thái tử phóng đãng ngu dốt, vốn không được lòng dân, quan viên trong triều rất có ý kiến với gã.
Lần này lại bị nắm đằng chuôi, phụ thân ta dẫn đầu quần thần, hơn nửa số đại thần đều đứng ra yêu cầu phế truất Thái tử.
Lúc thượng triều, phụ thân tiến lên một bước:
“Thái tử vô năng, không đảm nhiệm được đại cục, chỉ lo dung túng kỹ nữ lầu xanh, gây ra hoạ lớn.”
“Trữ quân là tương lai của xã tắc, thần cả gan, thỉnh bệ hạ lập người có tài năng đức hạnh lên thay.”
Thái tử cười to:
“Kỹ nữ lầu xanh?”
“Vân đại nhân, sợ rằng ông còn chưa biết, kỹ nữ lầu xanh gì chứ, người nọ rõ ràng là đích nữ Vân Xu của ông!”
Phụ thân giận dữ:
“Ngươi không được ngậm máu phun người!”
“Xu Nhi trước nay thiện tâm, dạo này đang ở Hương Sơn tự cầu phúc cho bá tánh, ngày nào cũng báo bình an với ta. Sao có thể đi làm cái gì mà kỹ nữ lầu xanh!”
Thái tử cười nhạt:
“Được thôi, không bằng cùng đến Đông cung nhìn một chút, xem xem rốt cuộc đầu bảng Hồng Tụ lâu trong phòng ta, rốt cuộc có phải là con gái ngoan của Vân đại nhân hay không.”
Một đoàn người cuồn cuộn kéo nhau đến Đông cung.
Thái tử vừa đẩy cửa tẩm cung, Vân Xu đã nhào vào ngực gã như chim non về tổ:
“Điện hạ, Xu Nhi biết sai rồi. Xin chàng đừng bỏ rơi Xu nhi mà, xin chàng đó.”
Ả vừa ngẩng đầu lên, đã thấy cả đám quan lại đứng sau lưng Thái tử.
Người đứng đầu vô cùng quen mắt, đỏ hết mặt mày, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Vân Xu “Ngươi ngươi ngươi” cả buổi trời, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Sau đó, “ầm” một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
16.
Cả thành xôn xao.
Dân chúng góp vui bàn tán sôi nổi.
“Nghe nói chưa, Vân gia đại tiểu thư là Mẫu Đơn cô nương của Hồng Tụ lâu đó!”
“Há, ngươi nói xem Vân Xu đó nghĩ gì vậy, đang làm thiên kim tiểu thư cao quý thì không chịu, lại chạy đi làm đầu bảng kỹ nữ.”
“Đúng rồi, nghe nói đại án ở Tân Hải cũng bị Vân Xu này quậy cho đục nước đấy.”
“Nhục nhã quá, là con gái ta, ta bóp chết lâu rồi.”
“Mất mặt muốn chết.”
Phụ thân không ngờ mình làm quan hết nửa đời người, đến tuổi trung niên lại phải mang nhục vào người, mặt già không biết giấu đâu cho hết. Ông đoạn tuyệt với Vân Xu, ở nhà đóng cửa không gặp ai.
Vân Xu tự đưa đằng chuôi cho người ta nắm, đến lúc mấu chốt, Thái tử lại thật sự đâm phụ thân ả một dao.
Lúc này, phụ thân mới nhớ ông vẫn còn một đứa con gái thứ hai.
“Ninh Nhi đâu?”
Tỳ nữ trố mắt nhìn nhau: “Nhị tiểu thư đã hơn một tháng không về.”
Phòng vệ của Vân gia vô cùng lỏng lẻo, nếu ta còn ở Vân phủ, đợi lúc được cha ruột mình nhớ đến thì thi thể cũng thối rữa rồi.
Tạ Phi Bạch nửa lừa nửa dỗ, mời ta về Tạ phủ làm khách.
Tin Thái tử bị phế truất rất nhanh đã truyền ra.
Tiếng xấu tích luỹ trên triều mấy năm nay đủ khiến gã ngay cả một chút giãy giụa cũng không làm được, lập tức ngã ngựa.
Gã bèn trút hết oán giận lên người Vân Xu, ngày nào cũng nhốt ả trong phòng hành hạ.
Cả người hiến kế như Hồng ma ma cũng bị lôi ra xử tử.
Vân Xu không dám tin ngưòi mà ả yêu nhất lại là loại đàn ông như vậy, nhất thời nghĩ quẩn bèn lao xuống hồ tự vẫn, được thị vệ cứu lên.
Sau khi lên bờ, ả ta sốt cao không dứt.
Liên tục ba ngày.
Sau khi khỏi bệnh, Vân Xu không khóc không la, không làm loạn đòi gặp Thái tử, cũng không trở về Vân gia.
Cứ như sốt tới hỏng đầu vậy, cả ngày ngây ngốc trong phòng, luôn miệng lẩm bẩm mấy câu người khác nghe không hiểu.
Lúc tin này truyền về Tạ phủ, ta và Tạ Phi Bạch lại đang đấu cờ.
Hai ngón tay Tạ Phi Bạch kẹp lấy một quân cờ, nhướng mày cười khẽ:
“Vân Ninh Ninh, ván này, cô phải thắng.”
Ta nhếch mày, tầm mắt dừng lại nơi góc cuối bàn cờ:
“Ở đây vẫn còn một đường sống.”
Ván này, ta nhìn như đã nắm chắc phần thắng.
Nhưng lại luôn cảm thấy mình đã bỏ quên thứ gì.
Là gì đây?
Dựa trên hiểu biết của ta với Vân Xu, ả ta lớn gan ngạo mạn, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.
Tính cách của ả lại rất cực đoan, đời trước có thể tự tay lăng trì ta, đời này có thể buông hết danh dự đi làm kỹ nữ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến ả mất khống chế đến thế?
Tạ Phi Bạch nhìn mặt ta: “Vân Ninh Ninh, sao mặt cô khó coi vậy?”
Ta níu lấy tay áo hắn: “Điều động cấm quân, chú ý nhất cử nhất động của hoàng thành.”
Tạ Phi Bạch hỏi cũng không hỏi, trực tiếp nói: “Được.”
Ta lại trầm ngâm một hồi, mới chậm rãi lên tiếng:
“Còn một chuyện nữa.”
“Phao giúp ta một tin ra ngoài.”
“Nói, Tam hoàng tử sắp thành thân.”