Quý Nữ Lầu Xanh

Chương 5


17.
Tạ Phi Bạch không hiểu: “Liên quan gì đến Tam hoàng tử?”

Ván cờ này, có ta, có hắn, có Vân Xu, có Thái tử.

Còn Tam hoàng tử, là lần đầu tiên ra sân.

Ta từ tốn nói:

“Ta có một phỏng đoán, chỉ mấy ngày nữa thôi, sẽ có kết luận ngay.”

Một vở kịch hay, luôn có đoạn chuyển biến cao trào trước khi kết thúc.

Không lâu sau, Đông cung truyền tin tới.

Thái tử chết.

Bị Vân Xu giết chết.

Vân Xu đem đầu của Thái tử bỏ vào một hộp đựng thức ăn, giả vờ như không có chuyện gì, thừa dịp không ai chú ý lẻn vào phủ đệ Tam hoàng tử.

Cục đá đè nặng trong lòng ta “ầm” một tiếng rơi xuống.

Quả nhiên.

Chuyện quỷ thần trước nay, vô cùng khó đoán.

Ta có thể sống lại một đời, thì Vân Xu và Tam hoàng tử cũng có thể.

Đời trước, sau khi ta chết, không biết Vân Xu đã làm Hoàng hậu bao nhiêu năm.

Khi còn là thiếu nữ, Vân Xu si tình Thái tử, lúc vừa làm Hoàng hậu, cũng sẽ hoài niệm tình lang.

Nhưng, đến khi ả ta ngồi trên hậu vị mười năm, hai mươi năm,

Đến khi ả nếm được vị ngon của quyền lực,

Vân Xu sẽ còn chìm đắm trong thứ tình yêu hư ảo đó nữa sao?

Cho nên, lúc Vân Xu nghe tin Tam hoàng tử muốn lập gia đình, đã tức tốc lấy đầu Thái tử làm tin, âm mưu đưa tất cả trở về đường cũ, tiếp tục làm Hoàng hậu của ả.

“Báooooooooo!”

Giáp sắt kêu vang, cấm vệ quân xông vào, ôm quyền quỳ xuống:

“Trong cung báo lại, Tam hoàng tử và Vân Xu ám sát Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, nửa đêm xông vào cấm cung, bức cung mưu phản!”

18.
Tam hoàng tử sống lại trước Vân Xu rất sớm.

Y cho luyện binh trong tối, ẩn núp ở ngoại ô kinh thành, tuỳ thời sử dụng.

Đời trước, ba năm sau Hoàng đế mới băng hà.

Tam hoàng tử và Vân Xu thấy mọi chuyện khác xa đời trước, sẽ đoán được ta cũng sống lại.

Nên mới dụng binh thần tốc, sợ chậm nữa sẽ có thêm biến số.

Áp lực vô hình phủ khắp tường vàng điện ngọc, dục vọng tranh quyền đoạt vị sục sôi trong không khí.

Bọn họ mưu tính rất hay, nhưng lại xem thường Tạ Phi Bạch.

Tạ Tiểu hầu gia nhìn như bất cần đời, nhưng thật ra trong tay lại nắm chặt cấm quân.

Lửa từ hoàng cung xông thẳng tới chân trời, Tạ Phi Bạch phóng ngựa như bay, chiếm thế thượng phong.

Hắn cao giọng quát lên: “Phản thần tặc tử, còn không mau đầu hàng!”

Tam hoàng tử cười lạnh, gác trường kiếm lên cổ Hoàng đế, buộc ông bước ra khỏi điện: “Ai nói ta bại?”

Trước Càn Thanh cung, ta thấy Vân Xu.

Ánh đuốc soi rõ gương mặt lấm lem màu máu của ả, đó không phải vẻ mặt của một thiếu nữ tuổi thanh xuân, mà là biểu cảm của người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ, nhất quốc chi mẫu.

Ả nhấc đầu Thái tử lên, lớn tiếng nói:

“Thái tử đã chết, Nhị hoàng tử chết yểu, Cửu hoàng tử còn nhỏ dại.”

“Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đêm nay đã bị tru diệt, nhổ cỏ tận gốc.”

“Huyết mạch hoàng gia lúc này chỉ còn Tam hoàng tử.”

“Ngôi vị hoàng đế, cuối cùng vẫn phải truyền cho Tam hoàng tử, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

Một giọng nói uy nghiêm chợt cất lên:

“Ai nói với các ngươi, ta chỉ còn một đứa con trai là Tam hoàng tử?”

Hoàng đế vận long bào, ngày ngày ngồi trên đế vị đã rèn cho ông cái khí thế không giận tự uy, dù kiếm kề sát cổ, cũng có thể điềm tĩnh vững vàng.

“Tạ Phi Bạch, cũng là hoàng tử.”

Dường như lửa cũng bị bí mật cung đình trấn áp, an tĩnh hơn rất nhiều.

Tạ Phi Bạch rõ ràng là con của Tạ Hầu gia và Trưởng công chúa, sao có thể là hoàng tử?

Chẳng lẽ…

Hoàng đế cười khổ: “Phi Bạch là con của ta và Dao Nhi.”

Trưởng công chúa Mục Dao, vì cứu tiên đế mà được phong làm nghĩa nữ, là thanh mai trúc mã của Hoàng đế, hai người cùng nhau lớn lên.

Còn Hoàng hậu, cũng là mẫu thân của Thái tử, có nhà mẹ đẻ thế lực lớn chống lưng, sẽ không cho phép bất kỳ ai sinh được con trai trước Hoàng hậu.

Thế nên Trưởng công chúa mang thai long chủng, lại gả cho Tạ Hầu gia, sinh ra Tạ Phi Bạch.

Ta bừng tỉnh.

Cho nên, đời trước Tạ Phi Bạch mới xông vào cấm cung trước một khắc Hoàng đế lâm chung, nhưng cuối cùng lại dễ dàng buông tha cho ngôi vị hoàng đế.

Xuất thân không minh bạch của Tạ Phi Bạch khiến hắn bị vây trong bị một chiếc hộp vô hình, giãy giụa cả đời trong đó.

Mong muốn cả đời, không phải là ngôi vị hoàng đế, mà là muốn cha ruột phải cho mình một câu trả lời hợp lý.

Sao ông lại vứt bỏ người mẹ đang mang thai của ta?

Sao lại… vứt bỏ ta?

Hoàng đế nhỏ giọng nói:

“Là ta có lỗi với Dao Nhi, cũng có lỗi với con.”

Tam hoàng tử thấy tình thế không xong, bèn đem trường kiếm dí sát cổ Hoàng đế, vành mắt như nứt ra:

“Tạ Phi Bạch họ Tạ, là con trai của Tạ Hầu gia.”

“Là đúng là sai, do người thắng viết.”

“Người chết rồi, thì không thể mở miệng.”

Máu tươi chảy dọc cổ Hoàng đế.

Động tác của Tạ Phi Bạch còn nhanh hơn Tam hoàng tử.

“Phập” một tiếng, kiếm của Tạ Phi Bạch lao ra, cắm ngay ngực Tam hoàng tử.

Một kiếm xuyên tim.

19.
Binh bại như núi lở.

Tạ Phi Bạch dẹp hết phản quân.

Vân Xu bị trói gô tới trước mặt ta.

Ả nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đó, có đủ thù hận, điên cuồng, bừng tỉnh, hối hận, trộn lẫn vào nhau.

Người này không phải thiếu nữ Vân Xu, mà là Vân Xu Hoàng hậu đời trước.

Giọng ả ta khản đặc khó nghe:

“Vân Ninh, đời này sao ngươi không cản ta?!”

“Rõ ràng đời trước ngươi đã cản ta!!”

“Thanh danh ta bị huỷ, ngươi là muội muội một kỹ nữ, cũng sẽ bị liên luỵ, bị người ta châm chọc cười nhạo, cả đời không được yên!”

“Không gã đàn ông xuất thân tốt nào sẽ tình nguyện lấy ngươi, ngươi chỉ có thể cùng ta chìm trong bùn lầy!”

Tạ Phi Bạch ôm vai ta, cà lơ phất phơ nói:

“Ngươi đừng có hù nàng ấy.”

“Vân Ninh là thê tử của ta, ai dám lắm mồm trước mặt nàng, ta thấy một người giết một người.”

Vân Xu thét chói tai: “Ngươi cưới nó, không sợ người đời châm chọc hay sao?!”

Tạ Phi Bạch cười to:

“Ta vốn là con hoang, còn quan tâm danh tiếng làm gì?”

“Miệng lưỡi thế gian, mẹ nó, cứ để chúng nói cho đã đi!”

Xuất thân hoang đàng thì thế nào?

Người sống cả đời, phải do tự mình chọn lấy.

Ta nhìn Vân Xu:

“Có nhớ đời trước, câu cuối cùng ngươi nói với ta là gì không?”

Ta cầm trường kiếm Tạ Phi Bạch đưa qua, đâm thẳng vào ngực Vân Xu.

Dưới ánh nhìn đau khổ của ả, ta nói lại câu nói cuối cùng kiếp trước mình từng nghe:

“Vân Xu, đây là báo ứng của ngươi.”

20.
Bốn tháng sau, ta thành thân với Tạ Phi Bạch, thập lý hồng trang trải khắp phố phường, mãi mãi bên nhau.

Ba năm sau, Hoàng đế lâm trọng bệnh, trước khi chết truyền ngôi lại cho Tạ Phi Bạch.

Từng ngày nhàn nhã trôi qua.

Xuân đi đông đến, đông đi hạ về.

Hoa sen nở rồi lại tàn, hải đường rụng rồi lại mọc.

Nhiều năm sau, ta sinh được một trai một gái.

Mặc Họa thành hoàng thương, tiểu nha đầu năm đó đã biến thành phú hào một cõi.

Mộ của quý nữ Vân Xu, không biết cỏ đã cao mấy tầng.

Hôm đó, Tạ Phi Bạch hạ triều xong thì về thẳng tẩm cung.

Hắn bị mấy lão thần niệm quốc sách chính sự cả buổi sáng, bây giờ bắt đầu chơi xấu nhét tấu chương vào tay ta:

“Đã nói đế hậu cùng lâm triều, Vân Ninh Ninh, không cho nàng một mình nhàn nhã ở đây đâu.”

Tạ Phi Bạch chôn mặt vào ngực ta, lẩm bẩm:

“Ta vốn muốn làm một Hầu gia nhàn tản, ai biết Vân Ninh Ninh nhà ta giỏi gây hoạ thế.”

“Thái tử, Tam hoàng tử, Vân gia đại tiểu thư, ai cũng dám đắc tội.”

“Vì Hoàng hậu, ta chỉ có thể xốc lại tinh thần, ra sức đuổi kịp thôi.”

Hắn liếc ta sắc lẹm:

“Nàng nói đi, ban đầu nàng tìm ta, là nhìn không vừa mắt ta nhàn nhã cả ngày, mới kéo ta lên thuyền giặc của nàng đúng không.”

“Đúng.”

Ta nắm chặt cổ tay hắn, cười bảo:

“Nếu chàng đã lên nhầm thuyền giặc, thì đừng mong trốn thoát.”

Lại một mùa xuân tháng tư trôi qua.

Gió ấm khẽ lay, đào hoa rào rào rụng xuống, đậu lên đôi bàn tay giao nhau của ta và Tạ Phi Bạch.

Sau đó nữa.

Trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.

 


Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.