1.
[Đang liên kết người chơi…]
[Tên: Lương Hoài Tịch]
[Thân phận: Đại tiểu thư nhà họ Lương, thanh mai trúc mã của Tạ Trầm]
[Đang tính toán tỷ lệ thành công…]
[Kết quả tính toán: Tỷ lệ thành công là 100%]
Trước mắt tôi hiện ra một đoạn chữ lớn.
Tạ Trầm? Công lược?
Dự cảm không lành trong lòng tôi đột nhiên dâng lên.
“Không…”
Tôi chưa kịp từ chối, trong đầu đã vang lên giọng nói điện tử đều đều.
[Liên kết thành công. Xin chào người chơi, tôi là hệ thống công lược phản diện.]
[Hiện tại phát hành nhiệm vụ cuối cùng: Công lược Tạ Trầm]
[Tiến độ hiện tại: 100/100]
[Công lược thành công.]
Ngay khi dòng cuối cùng xuất hiện, các ký tự đột nhiên biến thành loạn mã.
[Lỗi, tính toán sai… Hệ thống đang tự kiểm tra…]
Tiếng cảnh báo chói tai vang vọng trong đầu tôi.
Tôi bịt tai nhưng không thể ngăn được âm thanh này.
Tôi đẩy cửa phòng, dựa vào tường thở hổn hển.
Nhưng quên mất đây không phải phòng nghỉ.
“Tịch Tịch?”
Tôi nhào vào lòng hắn: “Anh, ồn quá.”
Tiếng cảnh báo như muốn nổ tung đầu tôi!
Bàn tay ấm áp khô ráo của hắn che tai tôi lại.
Tiếng ồn của hệ thống đột nhiên biến mất.
Tạ Trầm nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh biết em không thích chỗ đông người, có muốn vào phòng anh ngủ một lát không?”
Buổi tiệc tối nay là để thông báo Tạ Trầm trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ.
Người đến rất đông, tiếng nói chuyện râm ran không dứt.
Hắn hình như hiểu lầm gì đó, nhưng tôi vẫn gật đầu: “Muốn.”
Tạ Trầm bế tôi đặt lên giường, cởi giày rồi đắp chăn cho tôi.
Hắn thả bàn tay đang che tai tôi ra.
Tiếng hệ thống thực sự biến mất.
Tôi rúc vào trong chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Chắc chắn là do hôm qua thức đêm, sáng nay lại bị mẹ kéo dậy makeup nên ngủ không đủ.
Đến nỗi xuất hiện ảo giác rằng mình trở thành người công lược phải công lược Tạ Trầm!
Hắn là nhân vật chính tối nay, còn nhiều việc khác phải lo.
“Tịch Tịch ngủ đi, lát nữa anh sẽ gọi em.”
Tôi không hiểu sao lại nghĩ đến âm thanh vừa nghe thấy.
Vô thức nắm lấy ống tay áo của hắn: “Anh, anh có ghét em không?”
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi: “Cũng không sốt mà, sao lại nói lung tung vậy. Dù anh có ghét chính anh thì cũng không ghét Tịch Tịch.”
Tôi yên lòng, kéo chăn lên chỉ để hở đôi mắt, vẫy tay chào tạm biệt hắn.
“Vậy anh đi làm việc đi, em ngủ một lát.”
2
Ngủ thế này còn chẳng bằng không ngủ!
Vừa mở mắt ra, hệ thống lại xuất hiện!
[Hệ thống đã liên kết thành công!]
[Tiến độ công lược: 0/100]
[Xin người chơi lập tức công lược Tạ Trầm]
“Không đi!”
Tôi ôm chăn, lắc đầu thật mạnh.
“Không đi, không đi, không đi!”
Hệ thống chỉ lặp đi lặp lại mệnh lệnh lạnh lùng: “Xin người chơi lập tức công lược Tạ Trầm.”
“Công lược cái gì chứ! Hắn ghét nhất là người công lược!”
Mọi người đều nói Tạ Trầm là một kẻ điên.
Dù là người thích hắn hay kẻ thù của hắn, kết cục đa phần đều bi thảm.
Anh trai hắn vừa vào viện tâm thần tháng trước, chị gái thì gặp tai nạn máy bay, em trai thì rơi khỏi du thuyền.
Cả nhà họ Tạ rộng lớn chỉ còn lại một mình hắn thừa kế.
Sau khi chị gái hắn gặp chuyện, quanh hắn bắt đầu xuất hiện nhiều người tiếp cận, nhưng tất cả đều chết.
Có một cô gái yêu hắn, đối xử với tôi cũng rất tốt.
Nhưng sau đó cô ấy cũng chết.
Trước khi chết, cô ấy lúc thì nói: “Tôi chết rồi hắn nhất định sẽ hối hận”, lúc thì nói: “Tôi muốn về nhà”, thấy Tạ Trầm không động lòng, cô ấy liền nhảy từ tòa cao ốc xuống.
Máu đỏ nở rộ trước mắt, Tạ Trầm che mắt tôi lại: “Đừng nhìn.”
Tiếng hét chói tai, tiếng cảnh báo cùng với tiếng thét đau đớn của cô ấy biến thành ác mộng ám ảnh tôi.
Chỉ có khi ở bên Tạ Trầm tôi mới không gặp ác mộng.
Tạ Trầm chuyển đến nhà tôi, ở với tôi suốt ba tháng.
Tôi co người trong lòng hắn, hỏi hắn: “Tại sao anh không thích bọn họ?”
Lúc đó hắn đang đút cháo cho tôi: “Tịch Tịch, há miệng ra. Họ không thuộc về thế giới này, chỉ là một nhóm người công lược mà thôi.”
Ánh mắt hắn đầy ghét bỏ, lạnh lùng tuyên án: “Người công lược đều đáng chết.”
“Không có ngoại lệ nào sao?”
Hắn xoa đầu tôi: “Không có.”
3
“Tôi không đi công lược!”
Tôi trùm chăn kín người, nhưng hệ thống lại y như ma vậy, nó có thể tấn công ngay trong chăn.
[Phát hiện người chơi có xu hướng từ chối nhiệm vụ mạnh mẽ, đang xin phê duyệt hình phạt…]
Sao lại có cả hình phạt nữa?
Đầu tôi đau nhức.
Tôi cân nhắc xem hình phạt của hệ thống đáng sợ hơn hay việc đi công lược Tạ Trầm đáng sợ hơn.
Nghĩ đến kết cục của những người công lược trước đó, tôi lạnh sống lưng.
Thôi thì tôi chạy đi cho xong.
Hình phạt có tệ đến đâu cũng không tệ hơn họ được.
Tôi nhảy bật dậy như cá chép lộn vòng.
Nhanh chóng mặc áo khoác và giày, rồi chạy ra hành lang quan sát.
Tạ Trầm đang ở sảnh tầng một, cười cười nâng ly chúc tụng với người khác.
Khi tôi nhìn về phía hắn, hắn như có cảm giác, ngước đầu lên.
Thấy tôi, hắn bất đắc dĩ cười rồi vẫy tay.
“Người chơi, đối tượng công lược chủ động tỏ thiện cảm, mau đến đi.”
Tôi đang bước chân ra được nửa bước, nhưng ngay khi nghe tiếng hệ thống, tôi thu chân lại.
Quên mất, giờ tôi là người công lược.
Không thể gặp hắn được.
Tôi quay người chạy đi.
May mà biệt thự này không chỉ có một cầu thang.
Tôi đứng ở cửa biệt thự, gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Tim tôi cũng lạnh.
Tôi lấy điện thoại ra, buồn bã nhắn tin cho Tạ Trầm.
[Anh ơi, em cũng bị hệ thống công lược ràng buộc rồi, nhưng anh yên tâm, em sẽ không nghe lời nó mà công lược anh đâu. Anh đừng ghét em. Em đi đây, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!]
Tôi chỉnh sửa từng chữ cẩn thận rồi nhấn gửi.
Sau đó tôi lên xe của tài xế.
Ôi, sau này sẽ không còn gặp lại Tạ Trầm nữa, buồn thật đấy.
Nhưng giữa không gặp lại hắn và giữ mạng, tôi vẫn phải chọn mạng.
Tôi để gió lùa vào qua cửa sổ xe, rồi lại gửi cho hắn một biểu tượng mèo khóc.
Vừa nhấn gửi biểu tượng mèo khóc, xe đột nhiên rung lắc.
Tôi bị dây an toàn kéo lại, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra bị tai nạn.
4
Tài xế chỉ bị thương nhẹ, nhưng xe không chạy được nữa.
Tôi gọi người đưa ông ta đến bệnh viện rồi dàn xếp với tài xế chiếc xe kia.
Khi cúi xuống nhìn điện thoại, tôi thấy màn hình đầy những biểu tượng mèo khóc.
Tạ Trầm chỉ trả lời bằng một dấu hỏi.
Sau đó là năm cuộc gọi nhỡ.
Tôi đang không biết phải làm gì thì cuộc gọi thứ sáu đến.
Tôi quyết định nên giải thích rõ ràng với hắn, vì vậy tôi nghe máy.
“Lương Hoài Tịch, ai cho phép em đi?”
Giọng hắn nén cơn giận, còn gọi cả họ tên tôi.
Mũi tôi cay cay: “Em bị tai nạn xe rồi, anh còn mắng em.”
Hắn dịu giọng: “Anh không mắng em, em ở đâu, có bị thương không, gửi định vị cho anh.”
Tôi không trả lời, chỉ cúp máy.
Hắn quả nhiên rất ghét người công lược.
Bình thường hắn chưa bao giờ mắng tôi.
Tôi ngồi co ro bên đường ôm gối.
Đều là lỗi của hệ thống chết tiệt này.
Tại sao lại ràng buộc tôi chứ!
Tôi vừa ngồi emo được vài phút thì có một bóng đen phủ xuống.
Hắn đứng yên, tôi nhích qua một bên.
Ai ngờ người này cố ý gây khó dễ, lại đứng chắn trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Hắn mặt lạnh bế tôi lên.
Tôi giãy giụa vài cái không thoát được, liền nói khẽ: “Anh ơi…”
“Gọi anh cũng không có tác dụng đâu.”
Hắn thật hung dữ.
Tôi co lại trên ghế sau xe không dám nói gì.
Vách ngăn trong xe từ từ nâng lên.
Hắn ra lệnh: “Cởi áo ra.”
“Hả?”
“Kiểm tra xem có bị thương không.”
Tôi vội lắc đầu: “Không, không có đâu, tai nạn không nghiêm trọng, chỉ có chú tài xế bị thương thôi, em ngồi ghế sau nên không sao cả.”
Tôi cởi áo khoác, đưa tay ra cho hắn xem: “Anh nhìn đi, không bị thương đâu.”
Tạ Trầm lạnh lùng: “Tiếp tục.”
Tôi: !
Tiếp tục cái gì!
Hôm nay đi dự tiệc, ngoài áo khoác, tôi chỉ mặc một chiếc váy liền.
Tôi mím môi: “Anh, em thật sự không bị thương.”
Hắn chạm nhẹ vào cổ tay tôi: “Đừng để anh phải nói lần thứ hai.”
Đôi mắt đen thẫm của hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
Hắn luôn nói một là một, không cho phép ai cãi lại.
Giờ đang đầu xuân, xe không bật điều hòa, không khí ban đêm lạnh lẽo.
Ánh mắt hắn như cây cọ nhỏ, lướt qua làn da tôi, vừa lạnh vừa nóng.
Tôi chưa từng như vậy trước mặt ai, má đỏ bừng: “Anh ơi, kiểm tra xong chưa?”
Hắn chăm chú kiểm tra từng centimet.
“Bé yêu, để anh kiểm tra chỗ này nữa nhé.”
Giọng hắn khàn khàn.
“Chỗ này có chảy máu không?”
! ! !
Tôi đỏ mặt, vùi vào lòng hắn, nhỏ giọng phản bác: “Làm gì có, anh nói bậy!”
Hắn nắm lấy cằm tôi, xoay đầu tôi lại.
Hắn giơ ngón tay ướt ra ngay trước mắt tôi: “Ai nói bậy?”
Tôi: ! ! !
Hắn thật quá đáng!
Tôi cứng miệng: “Không có! !”
Hắn nhìn tôi, làn môi hắn khẽ hé rồi ngậm lấy ngón tay tôi.
Tôi trừng to mắt.
Trời ơi, hắn đang làm gì vậy!
Tạ Trầm cúi người cười khẽ bên tai tôi: “Bé yêu ngọt thật đấy.”
5
Đường về rất ngắn.
Xe dừng lại ở tầng hầm.
Tôi nắm chặt váy, để hắn dắt lên lầu.
Mẹ nói đã nhắn tin cho tôi nhưng tôi không trả lời nên hỏi Tạ Trầm.
Hắn bảo tôi đang ngủ.