Bà yên tâm về nhà, còn dặn tôi ngày mai đừng về vì bà phải đi ra ngoài.
Tôi bực bội đi theo sau Tạ Trầm về phòng.
Tạ Trầm lấy đồ ngủ của tôi ra: “Đi tắm trước đi.”
Tôi ôm bộ đồ ngủ đứng yên không nhúc nhích.
Hắn xoa đầu tôi: “Sao đứng ngẩn ra vậy, cần anh giúp em không?”
Hắn bế tôi lên, có vẻ định giúp thật.
Tôi vội nhảy khỏi vòng tay hắn: “Không, không, em tự làm được.”
Trong phòng tắm đầy hơi nước, khiến đầu tôi choáng váng.
Có lẽ vì đầu quá choáng, tôi lại nghe thấy giọng hệ thống chết tiệt.
Giọng điện tử đều đều đột ngột khen tôi: [Cô là người chơi giỏi nhất mà tôi từng dẫn dắt, ba tiếng trôi qua rồi mà điểm công lược không hề nhúc nhích]
[Tiến độ công lược: 0/100]
Tôi: ?
Mày đang mỉa mai tao à?
Ai ngờ hệ thống đáp: [Tôi thực sự khen cô mà]
[Người chơi trước mới tiếp cận Tạ Trầm ba tiếng, điểm công lược đã giảm xuống -100/100, người trước đó là -78/100]
Tôi: …
Thì ra là đang khen thật.
“Cảm ơn mày, nhưng tao không cần. Tao cần mày biến mất thì tốt hơn.”
Hệ thống im bặt.
Tôi nhìn mình trong gương, môi đỏ răng trắng rồi mặc đồ ngủ vào.
Hình ảnh Tạ Trầm quỳ trên ghế sau xe, ngẩng đầu nhìn tôi…
Tôi không chịu nổi, kéo tóc hắn khóc lóc.
Hắn nhân từ đứng dậy, nói về nhà sẽ phạt tôi.
Tôi có làm gì sai đâu, sao lại phạt tôi chứ.
Tôi lề mề hơn nửa tiếng, cuối cùng hắn gõ cửa.
“Tịch Tịch, ra đây.”
Tôi không nhúc nhích, giả chết.
Chưa giả được hai giây, cửa phòng tắm tự động mở ra.
Hơi nước bốc lên, căn phòng giống như chốn bồng lai.
Tôi không có thời gian ngắm cảnh, tức giận hỏi: “Sao anh tùy ý mở cửa phòng tắm như thế vậy! Anh không tôn trọng sự riêng tư của em à!”
Tạ Trầm cũng đã tắm xong, hắn chỉ quấn khăn ngang eo, tiến lại gần tôi.
Hắn tiến một bước, tôi lùi một bước.
Cho đến khi không thể lùi nữa, lưng tôi chạm vào gương lạnh, Tạ Trầm vây tôi giữa gương và hắn.
Hắn cúi đầu, ánh mắt rủ xuống: “Em không trả lời, anh tưởng em gặp chuyện gì rồi.”
Tôi chột dạ.
Hắn gõ cửa mà tôi không trả lời.
Tôi đành xuống nước: “Được rồi, em tha lỗi cho anh.”
Hắn nghe vậy vẫn không nhúc nhích.
Tôi nghiêng đầu: “Anh ơi? Thả em ra được không, muộn rồi, chúng ta nên ngủ thôi.”
Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, ngón tay cái vuốt qua má tôi: “Trước khi ngủ, em có điều gì muốn nói không?”
“Không à?”
Còn gì cần nói nữa không nhỉ?
Tôi bắt đầu suy nghĩ, một ý nghĩ vụt qua đầu.
Ngay lúc đó, hai giọng nói vang lên cùng lúc.
[Đã phê duyệt hình phạt công lược tiêu cực: Dục hỏa đốt người]
“Tịch Tịch không muốn công lược anh sao, để anh dạy em.”
Cơ thể tôi mềm nhũn, cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người, Tạ Trầm thì vẫn tiếp tục châm thêm dầu vào lửa.
Tôi mơ màng nắm lấy tay hắn: “Anh ơi, đừng…”
Hắn xoay người tôi lại, nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, cùng nhìn vào người trong gương: “Tịch Tịch của chúng ta chỉ có mỗi cái miệng là cứng thôi.”
Tôi quay đầu đi không dám nhìn, nhưng hắn lại ép tôi quay đầu lại.
“Em yêu, nhìn kỹ vào, anh đang dạy em.”
Hắn thật cố chấp, không cho tôi không nhìn!
Đêm nay có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là, hình phạt của hệ thống không đau chút nào.
Tin xấu là, hình phạt của Tạ Trầm thì đau vô cùng.
Tôi ghét hệ thống, cũng ghét Tạ Trầm.
Toàn là đồ xấu xa cả.
6
Cũng tại Tạ Trầm làm hôm nay tôi sợ soi gương.
Cứ nhìn thấy gương là không kiềm được nghĩ đến chuyện tối qua.
Thật hỗn loạn.
Tạ Trầm đã mất khá nhiều thời gian mới dọn dẹp xong.
Tôi cố tình cúi đầu khi đánh răng.
Nhưng hắn lại vòng tay ôm tôi từ phía sau, trong giọng nói còn mang chút khàn khàn vì vừa thức dậy.
“Ngại à?”
Tôi nhổ kem đánh răng ra, quay đầu lườm hắn: “Từ nay anh không được bắt em nhìn vào gương nữa!”
Tôi sắp hoang tưởng luôn rồi!
Hắn ấn nhẹ đầu tôi: “Tối nay lại nhìn.”
“Em nói là không bao giờ nữa!”
Hắn suy nghĩ một chút: “Được, nghe lời em.”
Nhưng vẻ mặt của hắn lại giống như vừa nghĩ ra điều gì đó xấu xa.
Tôi vội vàng rửa mặt xong rồi chạy khỏi phòng tắm.
Tôi dậy muộn.
Bị hắn hôn tỉnh.
Hắn giống như một chú chó lớn, cứ quấn lấy tôi, nếu tôi không tỉnh lại, trời mới biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Rõ ràng trước kia không như vậy.
Trước đây hắn chỉ ôm tôi ngủ, cùng lắm là hôn hít, chẳng bao giờ giống như đêm qua, vừa dữ dội vừa hung dữ.
Thật đáng sợ.
Người anh trai mẫu mực của tôi đã biến chất rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần năm rưỡi chiều.
Đêm qua đến ba giờ sáng hắn vẫn còn đang lau gương, sáng nay chúng tôi lại ngủ bù.
Chớp mắt đã gần tối.
Tôi không muốn ra khỏi giường, hắn dọa nếu tôi không dậy thì sẽ tiếp tục.
Không còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng đi đánh răng.
Gần một ngày trời không ăn gì, lại tiêu hao nhiều sức lực, hắn sợ tôi đói đến ngất.
Tôi bóc một gói bánh mì nhỏ ra cắn một miếng, vừa lúc hắn từ phòng tắm bước ra.
Thay đồ xong nhìn chẳng khác gì người mẫu.
Đâu ai biết hắn là một kẻ biến thái chứ.
Tên biến thái ấy còn cắn một miếng bánh mì của tôi.
Tôi không vui: “Trên bàn còn đấy, tự mà bóc một gói.”
Hắn lục lọi tủ quần áo, tìm ra một chiếc váy liền: “Đừng ăn nhiều quá, thay đồ đi, chúng ta sắp ra ngoài rồi.”
Tôi cầm váy vào phòng tắm mới nhận ra, đồ của tôi càng ngày càng nhiều trong nhà hắn.
Ừm… Ở nhà tôi cũng có không ít đồ của hắn.
7
Tôi chậm chạp thay đồ ngủ, lại nhớ đến cái hệ thống không biết lúc nào sẽ “sống dậy” kia.
Tôi tò mò hỏi: “Này, hệ thống, mày có ở đó không?”
Câu trả lời của nó rất ngắn gọn: [Có.]
“Hiện giờ tiến độ công lược của tao là bao nhiêu?”
[Hiện tại tiến độ công lược là: 0/100]
[Xin hãy tiếp tục duy trì.]
Tiếp tục duy trì?
Có vẻ như nó vốn dĩ không nghĩ tôi sẽ thành công.
Tôi chạy ra ôm Tạ Trầm hôn một cái rồi hỏi thầm trong đầu: “Bây giờ thì sao?”
[Hiện tại tiến độ công lược là: 0/100]
Tiến độ công lược không hề thay đổi, nhưng Tạ Trầm thì có.
Hắn đẩy tôi xuống ghế sofa, như để trả thù, trong mắt hắn hiện lên sự nguy hiểm: “Không muốn ra ngoài nữa sao?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Vậy có được không?”
Thật lòng mà nói, tôi không muốn ra ngoài.
Hắn tức cười, véo má tôi: “Không được, nếu em ở lại thêm, tôi sợ em chết trên giường của tôi mất.”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao có thể chứ.”
Hắn giả vờ như không nghe thấy, dắt tôi ra ngoài.
Ừm, có lẽ hắn cần thư giãn một chút.
Dĩ nhiên tôi không dám nói ra.
Sợ hắn lại còn sức lực trừng trị tôi một trận.
8
Tài xế không nâng vách ngăn, khiến tôi bạo dạn hơn.
Dựa vào việc có người bên cạnh hắn sẽ không quá đáng, tôi lén lút chạm vào tay hắn dưới ghế.
Điểm công lược vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi thử sờ cổ hắn.
Điểm công lược vẫn bất động.
Tôi rơi vào trầm tư.
Chưa kịp nghĩ xong, Tạ Trầm đã vuốt ve tai tôi hỏi: “Em yêu, chơi đủ chưa?”
Cơ thể tôi đột ngột cứng lại.
Sau này ra ngoài, tôi thề sẽ không bao giờ mặc váy nữa!!
Điều duy nhất khiến tôi vui vẻ là may mắn trước khi đi không nói ra những suy nghĩ thật lòng.
Nếu không chắc chắn sẽ to chuyện.
Nhưng chuyện tệ hơn nữa là, điểm công lược chết tiệt này vẫn không nhúc nhích chút nào.
9
Tài xế đỗ xe trong bãi rồi rời đi trước.
Tôi và hắn không biết đã ở đây bao lâu.
Cuối cùng kết thúc bằng việc hắn ném giấy đã dùng vào thùng rác.
Tôi mệt mỏi lê bước về phía thang máy.
Hắn nói đúng, không nên vận động khi đói.
Sắp ngất đến nơi rồi!
Biết vậy tôi đã nghe lời hắn, không cứng đầu nữa.
Chỗ ngồi chúng tôi đặt cạnh cửa sổ.
Đêm buông xuống, hôm nay chẳng thấy mặt trời, mà chỉ thấy trăng.
Qua cửa kính, những ngôi sao lấp lánh giữa thành phố đầy ánh đèn, tôi dựa đầu lên tay, gắp một miếng thịt.
Tạ Trầm rót cho tôi ly nước cam: “Không có khẩu vị à?”
“Ừm.”
Đây là nhà hàng tôi thích nhất.
Trước đây tôi thường đến đây ăn.
Có lẽ hôm nay đói đến nỗi không muốn ăn, hoặc cũng có thể là do mệt sau khi vận động.
Hắn nhìn có vẻ hơi áy náy: “Ăn một chút đi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Đầu óc trống rỗng, tôi hỏi mà không suy nghĩ: “Như nào?”
Hắn ghé sát tai tôi thì thầm vài từ.
Ngay lúc đó, một phục vụ đi ngang qua.
Tôi biết rõ rằng hắn nói rất nhỏ, chỉ mình tôi nghe thấy.
Nhưng tôi vẫn đỏ bừng mặt, tức giận: “Anh im miệng! Đừng nói nữa!”
Ở nơi công cộng mà lại dám nói lời bậy bạ!
Tôi cúi đầu ăn, lòng đầy lo lắng.
Không cần nhìn cũng biết mặt tôi đỏ rồi.
Tôi lén nhìn kẻ vừa nói ra những lời đó, hắn vẫn dựa đầu lên tay, nhìn tôi cười dịu dàng.
Đáng ghét nhất là hắn cứ thích ghé tai tôi nói chuyện mỗi khi có người đi ngang qua.
Cái sở thích gì kỳ cục thế!