Sau Khi Bị Hệ Thống Trói Buộc, Tôi Quyết Định Chạy Trốn

Chương 3


Cứ phải làm tôi đỏ mặt tía tai trước mặt người khác mới chịu.

Sao hắn lại không biết ngại cơ chứ?

Ghét hắn thật!

Hắn lại ghé sát tôi lần thứ ba, hơi thở phả nhẹ bên tai: “Em yêu, tối nay chúng ta…”

Tôi không chịu nổi nữa, định đẩy hắn ra thì đột nhiên phục vụ đi ngang qua trượt ngã.

Rượu vang đỏ trong khay đổ hết lên người Tạ Trầm.

Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi ngạc nhiên: “Ở góc độ này mà cũng có thể đổ lên người anh được, thật là kỳ diệu.”

Nụ cười của Tạ Trầm biến mất hoàn toàn.

Phục vụ là một cô gái trạc tuổi tôi.

Cô ấy cúi đầu liên tục xin lỗi, liên miệng nói “xin lỗi”.

[Ký chủ, đối thủ của ngài đã xuất hiện]

10
Tôi định trấn an Tạ Trầm, nhưng khi nghe câu đó từ hệ thống, tôi khựng lại.

Những người công lược Tạ Trầm không phải lúc nào cũng xuất hiện liên tục.

Họ không có quy luật.

Có khi một năm chẳng thấy ai, có khi một tháng xuất hiện cả chục người.

Nhưng đã lâu rồi tôi không thấy ai dùng chiêu đổ rượu lên người hắn.

Lần gần nhất là ba năm trước.

Vì thế nhất thời tôi không phản ứng kịp.

Cô gái vẫn đang cúi đầu xin lỗi điên cuồng, còn Tạ Trầm thì hoàn toàn không động đậy.

Bàn bên cạnh đã bắt đầu nhìn sang.

Tạ Trầm trông như sắp phát tác, tôi vội kéo hắn lại: “Anh ơi, anh đi xử lý vết rượu trước được không, em muốn nói chuyện với cô ấy.”

Hắn liếc nhìn cô gái, dường như định từ chối.

Tôi nũng nịu: “Làm ơn mà, đây là nơi công cộng, an ninh tốt lắm, em lớn rồi, tự bảo vệ mình được mà.”

Đa phần những người công lược đều có ác ý với tôi.

Nhiều lần họ cố hại tôi, có lần suýt thành công.

Khi ấy tôi bị bắt cóc, lúc Tạ Trầm đến cứu, tay hắn run lẩy bẩy.

Hắn ôm chặt lấy tôi, liên tục nói xin lỗi.

Từ đó trở đi, hắn không cho phép tôi tiếp xúc với những người công lược.

Hắn bất lực xoa đầu tôi: “Đừng tin những gì họ nói.”

Mắt tôi sáng lên, ôm chặt hắn rồi hôn nhẹ: “Cảm ơn anh, anh tuyệt nhất.”

Ánh mắt hắn lướt qua cô gái rồi quay người đi về phía phòng vệ sinh.

Cô gái nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Sao cô sai khiến được anh ta vậy?”

11
“Vậy ý cô là điểm công lược của cô cũng là 0 sao?”

Phục vụ tên là Lâm Du.

Cô ấy nhíu mày: “Không thể nào.”

Tôi uống một ngụm nước cam: “Nhưng mà là vậy đấy.”

Hệ thống dường như sẽ thông báo cho mỗi người công lược về danh tính đối thủ của họ.

Lâm Du không nghi ngờ về danh tính của tôi.

“Hắn nghe lời cô đến vậy, sao có thể là 0 được chứ!”

Tôi im lặng nhìn cô ấy, khuyến khích cô ấy tiếp tục nói.

Cô ấy nhìn tôi chăm chú, liên tục lẩm bẩm “không thể nào”.

Bất chợt, cô ấy ngừng lại.

“Cơ thể của cô thực ra là của ai?”

Cái gì mà “cơ thể” này với “cơ thể” kia?

Đây là cơ thể thật của tôi đấy chứ!

Tôi không hiểu ý cô ấy, bèn chọn một câu trả lời an toàn nhất: “Lương Hoài Tịch.”

Tên của tôi chính là danh tính của tôi √.

“Cái gì?!”

Cô ấy chửi rủa: “Cô gặp may gì mà được xuyên vào cơ thể của Lương Hoài Tịch vậy?”

Nói xong, cô ấy lại lắc đầu: “Không đúng, cô sử dụng cơ thể cô ấy mà Tạ Trầm không nghi ngờ gì sao? Tôi nhớ có người từng tiếp nhận cơ thể của cô ấy trong nhiệm vụ.”

Hả?

Ý cô ấy là gì?

Tôi giả vờ hỏi bâng quơ: “Rồi sao?”

“Rồi người đó phát điên! Trở lại không gian hệ thống rồi mà tinh thần vẫn chưa hồi phục!”

“Nếu sử dụng cơ thể của Lương Hoài Tịch mà bị Tạ Trầm phát hiện thì coi như xong đời.”

“Chúng tôi thất bại chỉ quay về thôi, còn nếu cô thất bại…” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt thương hại, “Cô liệu mà giữ mình.”

“Hả?” Tôi phát ra một tiếng thở dài.

Có nghiêm trọng đến vậy không?

“Sao cô chẳng biết gì thế, cô là người mới à?”

Lẽ ra tôi phải biết điều gì sao?

Tôi ngượng ngùng gật đầu.

Cô ấy thở dài: “Thật đáng thương, chỉ là người mới mà bị đẩy vào thế giới này.”

Cô ấy kể cho tôi nhiều chuyện ngắn.

Qua những mẩu chuyện đó, cuối cùng tôi cũng ghép lại được sự thật.

Những người công lược đến từ một nơi gọi là Cục Công Lược, thế giới tôi đang ở chỉ là một trong ba nghìn tiểu thế giới.

Trong mỗi thế giới đều có một người mang khí vận của cả thế giới, chính là nhân vật chính.

Những người công lược cần công lược nhân vật chính, lấy khí vận từ họ để cung cấp cho Cục Công Lược, duy trì sự tồn tại của họ.

Tạ Trầm chính là nhân vật chính của thế giới này.

Còn tôi, Lương Hoài Tịch, là thanh mai trúc mã của hắn.

Ly nước cam đã cạn.

Tôi ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Tại sao Cục Công Lược phải tồn tại?”

Lâm Du nghi ngờ: “Cô không biết à?”

Chết tiệt, có vẻ tôi đã hỏi một câu quá cơ bản.

Cô ấy nắm chặt cổ tay tôi chất vấn: “Cô thực sự là đồng nghiệp của tôi đấy chứ?”

Tạ Trầm giữ tay tôi còn tôi không thoát ra được, nhưng cô ấy thì tôi chắc chắn thoát được.

Tôi vùng ra, chạy vào phòng vệ sinh.

Không ngờ Tạ Trầm vẫn đứng gần đó.

Thấy tình huống xảy ra, hắn lập tức chạy tới.

Tôi núp sau lưng hắn, tố cáo: “Anh ơi, cô ta định bắt em.”

À, Tạ Trầm biết tôi thích nhà hàng này nên đã mua lại nó.

Ngay lập tức, bảo vệ tiến tới khống chế cô ấy.

Tạ Trầm quay lại kiểm tra xem tôi có bị thương không.

Ừm, lần này kiểm tra bình thường.

Hắn nắm tay tôi, còn Lâm Du bị hai bảo vệ giữ chặt, bật cười lớn: “Tạ Trầm, anh không biết sao? Người ở bên cạnh anh cũng là người công lược đấy! Lương Hoài Tịch thật đã chết từ lâu rồi!”

Tạ Trầm che tai tôi lại, ra hiệu cho bảo vệ: “Đưa cô ta đi.”

12
Bữa ăn này chẳng hề vui vẻ chút nào.

Để bù đắp, Tạ Trầm đưa tôi ra phố ăn vặt gần đó.

Phố ăn vặt vẫn là tuyệt nhất, chỉ cần ăn một xiên nướng là tôi đã tìm lại được khẩu vị.

Tạ Trầm xoa bụng tròn vo của tôi: “Cả ngày không ăn gì, tối đến lại ăn nhiều như vậy, về nhà lại khó chịu cho xem.”

Trên phố có rất nhiều tiệm thuốc, tôi kéo hắn đi mua thuốc tiêu hóa, nhưng tình cờ gặp người quen ngay trước cửa tiệm.

Ba của Tạ Trầm không hiểu sao lại ở đó.

Thấy Tạ Trầm, ông nhíu mày.

Ánh mắt ông lướt từ mặt Tạ Trầm xuống bụng tôi.

“Mấy tháng rồi?”

Tôi: ?

Một người phụ nữ bước ra từ tiệm thuốc, thấy Tạ Trầm liền vuốt bụng, còn khoe khéo hộp vitamin bầu trong tay.

Tạ Trầm mỉm cười: “Tịch Tịch không mang thai. Ba, con lại có em rồi à? Chúc mừng.”

Hắn lướt qua ba hắn, không thèm dừng lại.

Tôi thở dài rồi chạy theo.

Gia đình của Tạ Trầm phức tạp lắm.

Ba mẹ hắn liên hôn chính trị, mẹ hắn đã mất từ lâu, nghe nói là do ba hắn hại chết.

Số anh chị em cùng ba khác mẹ của hắn đủ để lập một đội bóng.

Hồi nhỏ chúng tôi là hàng xóm, nhà hắn lúc nào cũng trống trải, chỉ có mình hắn.

Tôi thấy tội nghiệp nên ngày nào cũng rủ hắn chơi.

Về sau hắn dọn hẳn sang nhà tôi ở, trở thành nửa đứa con của ba mẹ tôi.

Còn gia đình hắn, hắn ít khi về, mối quan hệ với ba hắn cũng rất tệ.

Tôi vừa nhai thuốc tiêu hóa vừa xoa bụng, nghĩ ngợi: “Trông em giống mang thai lắm sao?”

Tạ Trầm lặng lẽ gật đầu.

Tôi: …

Lần sau nhất định không ăn nhiều như thế nữa.

May là lần này gặp ba hắn, chứ nếu gặp mẹ tôi, chắc chắn tôi sẽ bị mắng.

13
Đúng như dự đoán, ăn cả đống đồ sau một ngày bỏ đói khiến bụng tôi đau vô cùng.

Tôi lăn qua lăn lại trên giường.

Tạ Trầm giữ tôi lại: “Đừng lăn nữa, ép bụng thì càng đau hơn.”

Hắn xoa bụng tôi, tay nhẹ nhàng ấn và mát xa.

Tôi thoải mái, nheo mắt lại rúc vào lòng hắn.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dỗ tôi ngủ.

Tôi mơ màng nghe thấy.

[Điểm công lược: 100/100]

Cuối cùng cũng không phải 0 nữa rồi.

Tôi ôm cổ hắn, lẩm bẩm: “Anh khó công lược thật đấy.”

Vừa nói xong, tôi bỗng nhận ra có gì đó sai sai.

Khoan đã, điểm là bao nhiêu?

Tôi giật mình tỉnh táo lại, vội kiểm tra điểm công lược.

Hệ thống báo.

[Điểm công lược: 0/100]

?

Càng nhìn càng rối.

Sao lại trở về 0 rồi.

Nghĩ mãi không ra.

Tôi quyết định hỏi thẳng người liên quan.

Tôi nghiêm túc hỏi: “Anh có ghét em không?”

“Sao điểm công lược của em chẳng nhúc nhích chút nào?”

Hắn kéo tôi vào lòng, giọng có chút không vui.

“Hệ thống vừa đánh thức em à?”

Tôi gật đầu.

Hắn cười: “Khó khăn lắm anh mới dỗ được em ngủ.”

“Hy vọng nó đừng xuất hiện trước mặt anh..”

14
Nửa đêm, đầu đau nhói, tôi chợt tỉnh dậy.

Bên cạnh trống trải, Tạ Trầm không có ở đây.

[Đi… rè rè… đi xuống tầng hầm… rè rè cứu Lâm Du…]

Hệ thống hiếm khi xuất hiện lại xuất hiện.

Lần này giọng của nó hoàn toàn khác trước.

Âm thanh điện từ pha lẫn tiếng báo lỗi, trực tiếp vang lên trong đầu tôi.

Tôi sờ sờ cánh tay, nổi da gà.

Tôi bật đèn, khoác áo khoác lên, cẩn thận gọi: “Anh?”

Không có ai trả lời.

Tôi đi xuống dưới tìm hắn.

Phòng sách, phòng trà đều không có ai.

Vừa đến tầng một, hệ thống lại lên tiếng.

[Tầng hầm… bọn họ ở dưới tầng hầm…]

Đứng trước cửa tầng hầm.

Có nên xuống hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.