1.
Tuyết trắng xóa nhưng thứ nhuộm đỏ nó, lại là máu của ta.
Thế nhân đều tán thưởng, tam hoàng tử đương triều tài đức vẹn toàn, ôn nhu như ngọc, là ứng cử viên tương lai của ngôi vị thái tử.
Nhưng chỉ có ta, cùng những bộ xương khô trong giếng kia biết.
Dưới bộ mặt Phật tử này, cất giấu tâm tư rắn rết như thế nào.
Đúng lúc này, tiếng roi gai xé gió vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Ngọn roi thép vung trên không trung, rồi quật mạnh xuống thân thể ta.
Thứ chất lỏng nóng ẩm thấm qua vạt áo trắng, tạo thành từng bông máu rực rỡ đến chói mắt.
Ta của hiện tại chỉ mặc trên người một lớp trung y mỏng tang đã bị đánh đến rách bươm, mà Tam hoàng tử, hắn cái gì cũng không mặc.
Ước chừng là đánh có mệt mỏi, hắn ném roi, kéo tóc ta qua:
“Chu Thừa Cẩn nói ngươi ở trên giường đặc biệt động lòng người, nhưng xem ra cũng chỉ là thứ đồ chơi thô tục mà thôi!”
Chu Thừa Cẩn, tiểu hầu gia Chu gia.
Cũng là phu quân của ta.
Có lẽ, chỉ là ta đem hắn trở thành phu quân thôi.
Ta đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém mà thôi.
Nghe nói Tam hoàng tử năm xưa sau khi ngã ngựa liền khó có thể hành sự, không chỉ vận động mà đến ngay cả “việc nọ” cũng vô cùng khó khăn.
Thấy vậy, Hầu gia liền đem “Phong tình vạn chủng” là ta đóng gói dâng lên cho tam hoàng tử, còn dạy ta đủ loại mê hoặc quyến rũ.
Ta đã bị tra tấn suốt đêm.
Khi trời sáng, Tam hoàng tử vẫn không thể trọng chấn hùng phong*.
*có nghĩa là phát triển và thịnh vượng trở lại sau một thời gian bị tụt hậu, suy thoái, im lìm. Ngược lại với “không còn vinh quang”. Nó cũng đề cập đến sự phục hồi khả năng tình dục của một người đàn ông.
“Rác rưởi!”
Tam hoàng tử bóp cổ ta, đè đầu ta lại.
“Tiện tỳ như các ngươi, không phải đều là vì vinh hoa phú quý mà có thể liều mạng leo lên sao?”
“Giúp bổn hoàng tử! Chờ bổn hoàng tử ta làm thái tử, bổn hoàng tử liền phong ngươi làm trắc phi!”
Giúp thế nào?
Ta tuyệt vọng nhìn khối thịt chán chường của hắn, thân thể càng lúc càng lạnh lẽo.
Tam hoàng tử bỗng dưng hất ta ra.
Ta còn chưa kịp thở, chợt nghe thấy hắn vỗ vỗ tay:
“Đem hình cụ tra tấn lên đây!”
Một đám ma ma mang theo vẻ mặt thương hại, đem ta đặt lên lưng ngựa sắt có răng cưa.
Một người trong đó lén nhét cho ta một viên thuốc.
Ta biết thuốc này.
Đây là lòng thương xót cuối cùng của ma ma dành cho ta.
Ta nuốt nó trước khi cái răng cưa rỉ sét chạm vào máu thịt ta.
Trong thoáng chốc, ta lại thấy được khuôn mặt cùng tư thế oai hùng hiên ngang của phu nhân, đôi môi ít khi nói cười, lại đang cười vươn tay với ta:
“A Nguyễn.”
2.
Ta đang lơ lửng không mục đích trong không trung.
Sân của Tam hoàng tử thật lớn.
Rất nhiều giếng đều ngâm người.
Đều là người giống như ta, thân thế phiêu linh.
Trong phủ nhiều thê thiếp như vậy, cũng chỉ có một nữ nhi.
Không giống trong phủ Hầu gia, chỉ có một phu nhân và một ta.
Đột nhiên ta rất nhớ phu nhân.
Trời tuyết lớn như vậy, nàng vẫn kiên trì muốn múa kiếm trong sân sao?
Ta liền bay về Hầu phủ.
Phu nhân thân mặc áo giáp mềm màu đỏ sậm, ngơ ngác cầm một cái yếm ngẩn người – – đó là cái yếm ta thêu.
Thái y trong phủ nói hài tử trong bụng phu nhân ước chừng sẽ sinh ra vào mùa hồng mai nở rộ, ta liền thêu cho hài tử một cái yếm hồng mai.
Lúc ta bị mang đi, còn có một đóa hoa chưa hoàn thành, kim chỉ cứ như vậy nối liền với tơ lụa mềm mại.
Phu nhân vuốt ve một lát, cầm kim lên muốn thêu xong nó, lại đâm rách tay mình.
Ta vội vàng tiến lên muốn cầm máu cho phu nhân, lại trống rỗng xuyên qua thân thể phu nhân.
……
Phải, ta đã chết rồi.
Nha hoàn vội vã băng bó cho phu nhân, phu nhân lại lơ đễnh kéo ra:
“A Nguyễn còn chưa về sao?”
Ánh mắt nha hoàn né tránh:
“Còn…… còn chưa có về.”
Phu nhân buông yếm, cầm lấy đôi bao tay ta đặc biệt làm cho nàng:
“Nha đầu này sao còn chưa trở về? Trời lạnh như vậy.”
Đột nhiên có hạ nhân vội vã xông vào.
Nước mắt của ta bỗng nhiên tuôn ra.
Ta hét lên: [Đừng nói!]
Nhưng cũng không có ai nghe được.
Ta chỉ có thể tùy ý để hạ nhân bẩm báo báo tin cho phu nhân về cái chết của ta.
Ta nhìn thấy đôi bao tay trong tay phu nhân, cứ như vậy rơi trên mặt đất.
Những sự sát phạt hiên ngang vẫn thường xuất hiện trên khuôn mặt nàng bỗng như mất đi tất cả màu sắc, tất thảy hoá đá, tất thảy vỡ vụn.
Nàng cứ như vậy ưỡn bụng đứng lên.
Máu từ mắt cá chân của nàng cứ như thế lặng lẽ tan vào trong tuyết.
Hệt như màu sắc khi ta chết.
3.
Hầu phu nhân họ Tạ, tên Lăng Vãn.
Nàng là đích nữ của tướng môn Tạ gia.
Phu nhân thích hành hiệp trượng nghĩa, từng giết người ở phố hoa lớn nhất Thịnh Kinh.
Ngày đó, ba công tử hống hách vừa lăng nhục một tú tài, lại vừa muốn bức vị hôn thê của tú tài kia mang đi làm đồ chơi cho bọn chúng!
Cả ba tên công tử đó đều là xuất thân thế gia, dân chúng không ai dám chọc.
Nhưng những tiểu quan kia, đều không xứng xách giày cho phu nhân.
Phu nhân cầm trường kiếm, thúc ngựa mà đến, bồng vị hôn thê của tú tài lên ngựa.
Sau đó tay ngọc rút ra một chiêu kiếm hoa, trong một khắc liền đâm thẳng vào bụng ba tên cặn bã kia, một kiếm xử sạch.
Ta không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Nhưng ta nghĩ, phu nhân nếu là nam nhi, ta đây nhất định phải gả cho nàng.
Đáng tiếc nàng không phải nam nhi, toàn Thịnh Kinh cũng không ai dám cưới nàng.
Cuối cùng, là Hoàng Thượng tự tay đưa một tờ hôn thư, đem phu nhân nhét cho Hầu gia.
Khi đó ta nghĩ thầm, thật đáng tiếc.
Hầu gia hắn không tính là người tử tế gì.
Nhưng mà Hầu phu nhân lợi hại như vậy, tuyệt đối cũng sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi.
Sau khi nàng vào phủ, nàng đã giải tán tất cả thê thiếp của Hầu gia.
Ta vào phủ muộn hơn phu nhân.
Ta vốn là vũ nữ trong cung, chỉ vì được hoàng đế thuận miệng khen một câu, liền khiến hoàng hậu hận ta.
Thiên triều luật lệ uy nghiêm, cho dù là hoàng hậu thì cũng không thể ở ngoài sáng hành hạ cung nhân đến chết.
Vì thế, ngay trong cung yến, ta được hoàng hậu ban ý chỉ, đem ta đưa cho Hầu gia làm thiếp thất.
Ta cùng phu nhân ở một khía cạnh nào đó, thật là giống nhau.
Bọn họ đều nghĩ rằng có lẽ ta sẽ giống như những tên công tử bột kia, bị đâm lòi ruột lặng lẽ chết ở nội trạch.
Nhưng bọn họ cũng quá coi thường phu nhân rồi.
Lúc đầu, hầu phu nhân rất lạnh nhạt với ta.
Nhưng ta đã hạ quyết tâm phải ôm đùi phu nhân bằng được.
Cuộc sống ở nội trạch tẻ nhạt, ta liền mềm mại gọi phu nhân là tỷ tỷ, mùa đông thêu bao tay ấm áp cho nàng, mùa hè làm bánh ngọt ngọt ngào cho nàng.
Ta quấn lấy nàng, tựa như thuốc dán trong hiệu thuốc kia, ném cũng ném không ra.
Sau đó phu nhân cuối cùng cũng không cảm thấy ta phiền nữa, còn cười với ta.
Nàng dạy ta múa kiếm, nhưng ta thực sự không phải là người có tài.
Tất cả những gì ta có thể làm là pha trà nóng và ngồi nhìn thanh kiếm của nàng lướt qua xuân hoa thu nguyệt.
Ta đã quên là mùa xuân năm thứ mấy, phu nhân có thai.
Nàng sẽ để ta nằm trên đùi nàng và lắng nghe tiếng động của đứa trẻ.
Thật ra ta căn bản không nghe thấy thai động gì.
Nhưng phu nhân vuốt ve tóc ta, cười nói có, thì đó chính là có.
Phu nhân nói, về sau đứa nhỏ sinh ra, không cho gọi ta là di nương, mà phải gọi ta là tiểu nương.
Nhưng cuối cùng ta cũng không đợi được ngày đó.
Phận dân nữ vô danh như ta, chung quy cũng chỉ là một món đồ chơi cho đám thú đột lốt người kia mà thôi.
Có thể là của Hầu gia, cũng có thể là của người khác.
Có thể sống, cũng có thể…
Không cần phải sống.