4.
Phu nhân sinh non rồi.
Ta gấp đến độ không chịu được nhưng lại có một cỗ sức mạnh vô hình nào đó đang kiềm chế ta, làm cho ta vô luận như thế nào cũng không cách nào bước vào phòng sinh của phu nhân được nửa bước.
Tất cả những gì ta thấy là từng chậu từng chậu máu loãng bưng ra, Hầu gia bịt mũi đi đi lại lại ngoài cửa.
Qua năm canh giờ, Hầu gia đã ở thiên viện uống ba bữa trà dùng hai bữa cơm, mới có bà mụ đến báo tin:
“Phu nhân hạ sinh một nữ nhi!”
Chén trà của Hầu gia dừng một chút, nhãn nhã uống xong một chén mới đứng dậy:
“Đi xem xem.”
Ta đi theo Hầu gia, lúc này mới có thể tiến vào phòng sinh.
Phu nhân ngồi ở bên giường, môi không có huyết sắc, nhưng tinh thần lại đặc biệt tốt.
Đứa nhỏ vốn nên gọi ta là tiểu nương kia, đang oa oa khóc lớn.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai mẹ con đều trông rất khỏe mạnh.
Phu nhân mặt không chút thay đổi nhìn Hầu gia đang trêu đùa nữ nhi của mình hồi lâu, vừa mở miệng, lại là những lời ta không ngờ tới:
“Chu Thừa Cẩn. ”
Phu nhân gọi thẳng tên hầu gia.
“Ngươi hại chết A Nguyễn rồi.”
Tuy rằng trên mặt Hầu gia không thể hiện rõ biểu tình, nhưng sau lưng hắn đã toát mồ hôi lạnh!
Hắn cứng ngắc cái cổ ngoài mạnh trong yếu nói:
“Thị thiếp của bản hầu, bản hầu muốn xử lý thế nào chả được…”
Trong khoảnh khắc, ta hét lên!!
Phu nhân rút dao găm từ trong chăn ra, đâm thẳng vào cổ Hầu gia!
Ta nhắm mắt lại vì sợ hãi.
……
Một lát sau, ta đột nhiên phát hiện một sự thật. Năm giác quan của ta có thể hoạt động được.
Bởi vì… ta ngửi được một mùi khó tả — giày của Hầu gia bị ướt.
Lúc ta mở mắt ra, Hầu gia đã ngã ngồi dưới đất.
Đầu dao găm nhẹ nhàng cắt qua sườn mặt Hầu gia.
Mùi trong phòng sinh nhất thời càng khó tả hơn.
Phu nhân nhặt lên dao găm, vẫn còn muốn đâm về phía Hầu gia.
Hầu gia liền giơ tay lên, mang theo tiếng khóc nức nở:
“Đừng giết ta!”
“Xin nàng… phu nhân… ta có thể bù đắp mọi sai lầm của mình, nếu ta chết, nàng cũng sẽ vào địa lao!”
Phu nhân bất vi sở động, ngay khi dao găm lần thứ hai kề sát cổ, Hầu gia nhắm mắt lại rống to:
“Chẳng lẽ nàng không nghĩ cho nữ nhi của mình sao?”
Tay phu nhân bỗng nhiên dừng lại.
Hầu gia cho rằng lời nói của mình có tác dụng, sửa sang vạt áo, ổn định giọng nói:
“Nếu ta có mệnh hệ gì, con của chúng ta cũng sẽ không có tiền đồ sáng sủa!”
Phu nhân tự mình cười một tiếng:
“Đúng rồi, đứa nhỏ còn không biết mình…”
“Tên.”
Hầu gia vội vàng nói tiếp.
” Ngày mai ta sẽ đi bái phỏng quốc sư, cầu xin hắn giúp đích nữ của chúng ta chọn lấy một cái tên dễ nghe…”
“A Nguyên.”
Phu nhân ngắt lời Hầu gia.
“Nguyên trong chữ Nguyễn, tên con của ta. ”
Ta nhất thời sửng sốt.
Tên ta là Kiều Nguyễn.
“Ngươi nói đúng. ”
Phu nhân một chưởng đánh ngất Hầu gia.
” Loại cặn bã như ngươi, không xứng ảnh hưởng đến tiền đồ của đứa nhỏ.”
Nàng vỗ vỗ tay:
“Chuẩn bị xe ngựa, về Tạ gia.”
5.
Lúc trước phu nhân vào phủ, vốn là muốn sống yên ổn qua ngày.
Nàng đối với Hầu gia không có bất kì chờ mong, cũng không để ý chuyện hắn thê thiếp thành đàn.
Nhưng luôn luôn có một số nữ nhân sẽ lấy lòng tiểu nhân đo bụng phu nhân, dùng hương phấn và hoa độc đi quấy nhiễu giấc ngủ của phu nhân, còn có nữ nhi của tiểu quan gia hàn môn đi cười nhạo phu nhân không hiểu cầm kỳ thư họa, không bằng ủy quyền cho một quý thiếp như nàng ta.
Đúng là đáng chết.
Phu nhân căn bản là khinh thường tới nỗi không thèm nâng mí mắt với các nàng ta.
Nhưng đám tiểu yêu tinh được nuông chiều kia lại tự mình muốn tìm chết.
Bọn họ lại dám bỏ thuốc gây dị ứng vào thức ăn của phu nhân!
Muốn hỏi ta nên làm gì, nên giết hết bọn chúng mới tốt nhất!
Nhưng phu nhân tâm thiện, nàng trả lại hưu thư cho quý thiếp, trực tiếp bán thị thiếp.
Những chuyện này, đều là sau khi ta vào phủ, tỳ nữ của ta nói cho ta biết.
Nàng nơm nớp lo sợ bảo ta không nên chọc phu nhân không vui, lo lắng mạng nhỏ của ta khó giữ được.
Nhưng phu nhân hoàn toàn không phải như vậy.
Phu nhân hành hiệp trượng nghĩa, ngươi đối tốt với nàng, nàng sẽ đối tốt lại với ngươi gấp bội.
Những tiện nhân đó đáng bị như vậy.
Phu nhân của ta, là tốt nhất.
Khi đó ta hỏi tỳ nữ:
“Sau khi đuổi cơ thiếp, Hầu gia nói như thế nào?”
Tỳ nữ cười lớn:
“Khi đó Hầu gia rất tức giận, muốn lập uy với phu nhân, lão phu nhân còn triệu một đám người hầu muốn dùng gia pháp với phu nhân!”
Ta mở to hai mắt:
“Bọn họ làm sao dám? Vậy phu nhân…… có làm sao không?”
“Phu nhân lúc đó như anh hùng vậy! Chủ tử, người không biết đâu. Phu nhân nói giết gà làm sao phải dùng đến dao mổ trâu, sau đó cởi bội kiếm, bẻ gãy một cành cây quý giá nhất của lão phu nhân, đem tất cả mọi người ở đó đánh chạy toán loạn như trò hề!”
Ta cười ôm bụng:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, lão phu nhân tức tới ngất đi, từ đó về sau không ra khỏi cửa phòng của mình nữa!”
“Hầu gia thì càng… Ôi”
Tỳ nữ hạ giọng.
“Hầu gia sợ tới mức… ngay tại chỗ. Ngày đó hắn mặc quần áo màu tím nhạt, ai nha, tất cả đều là nước đọng!”
Đúng vậy.
Đây không phải lần đầu Hầu gia tiên bị dọa vỡ mật.
6.
Phu nhân ôm đứa nhỏ, mang theo Hầu gia bất tỉnh nhân sự lên xe ngựa.
Ta cảm thấy không ổn.
Mới vừa sinh con xong sao có thể ngồi xe xóc nảy như thế, kể cả là nữ tử tập võ thì cũng sẽ đau!
Hầu gia thật đáng chết.
Xe ngựa một đường chạy như bay, trực tiếp vào Tạ gia.
Ta liền một đường bay vào.
Tạ gia là tướng môn đời thứ năm.
Vì cung phụng vong hồn tướng sĩ trên chiến trường và thanh tẩy tội lỗi giết người, từ đường Tạ gia cùng thư phòng của lão tướng quân quanh năm dùng chu sa vẽ phù chú, ta vào không được.
Phu nhân đạp Hầu gia một cước xuống xe, còn mình thì ôm nữ nhi vào thư phòng.
Bọn họ nói chuyện rất lâu trong thư phòng.
Lúc hoàng hôn, khi lão tướng quân bước ra khỏi thư phòng, trên mặt đều là hàn ý.
Ta bất giác co rúm lại một chút.
Phu nhân nhìn Hầu gia đã bị phủ một lớp tuyết mỏng trên mặt đất mà vẫn chưa tỉnh nói:
“Nhốt vào địa lao, đừng để hắn chết.”
Phu nhân vô cùng bồn chồn trong ngày đầu ở cữ tại Tạ gia.
Nàng đã không thể ngủ cả đêm.
Ánh trăng chiếu tuyết trắng, phu nhân tựa vào đầu giường, thân quấn chăn bông, tay ôm một cái bao tay bông mềm mại.
Ban đầu, bao tay ta làm cho phu nhân đều là chất liệu da lông, nhưng sau khi phu nhân có thai, ta sợ nàng thể chất trở nên mẫn cảm, mới làm hai cái bao tay bằng chất liệu bông vải.
Aizz, đáng ra lúc trước nên làm nhiều một chút!
Ta chỉ có thể bay vào trong lòng phu nhân, tựa như lúc trước ta đem đầu đặt ở trên đùi phu nhân vậy.
Phu nhân của ta.
Chưa quá nửa tháng, phu nhân liền vội vàng thay nhuyễn giáp.
Mà nơi đầu tiên nàng đi tới khi bước ra khỏi cửa, là thân vương phủ của Tam hoàng tử.
Lúc nghe nàng nói địa điểm với phu xe, ta vô thức run rẩy.
Trong nháy mắt, ta nghĩ, có nên ở lại Tạ phủ chờ phu nhân trở về không.
Nhưng nhìn thanh kiếm bên hông phu nhân, cổ họng ta giật giật, cuối cùng vẫn đi theo.
Cũng may, phu nhân không phải đi giết hoàng tử.
Đi theo phu nhân, ta đột nhiên liền cảm thấy việc lơ lửng trong trạch viện nơi ta đã chết thật ra cũng không có đáng sợ đến như vậy.
Ta nghe được phu nhân thương thảo với Tam hoàng tử.
Phu nhân mặt không chút thay đổi, nói Hầu gia đã chết.
Phu nhân tỏ vẻ nếu mình góa phụ, Hoàng thượng nhất định sẽ kiêng kỵ nàng, mà thê tử của Tiền Thượng Thư, phụ tá đắc lực nhất của Đại hoàng tử vừa mới bệnh qua đời, nếu là tái hôn, chỉ sợ người đầu tiên Hoàng đế nghĩ đến chính là bản thân nàng.
“Chỉ cần ngươi dâng tấu, mưu cầu cho Hầu gia một chức vụ nhàn nhã ở một nơi xa xôi, lão phu nhân Chu gia đã mất mấy năm, lão gia tuổi già vô lực, không thể hỏi thăm rõ ràng sự việc, việc này liền có thể thần không biết quỷ không hay.”
Tam hoàng tử nhìn chằm chằm phu nhân, sắc mặt mang theo do dự cùng tìm tòi nghiên cứu:
“Chỉ là Chu ái khanh lần này chết bất đắc kỳ tử… Phu nhân có biết ẩn tình trong đó không?”
Phu nhân nhìn hắn chằm chằm, không chút ấm áp nở nụ cười:
“Hắn qua đêm ở Phong Nguyệt Phường cùng với ba kĩ nữ, kiệt sức mà chết.”
Ta bật cười thành tiếng.
Những lời này, có thể nói là đã đâm vào tim Tam hoàng tử, người không thể ngóc dậy!
Sắc mặt Tam hoàng tử quả nhiên thay đổi.
Phu nhân rất làm tốt.
Một lúc lâu sau, sắc mặt Tam hoàng tử xanh mét trả lời:
“Dâm đãng như thế, chết cũng không đáng tiếc!”
“Phu nhân yên tâm, bổn hoàng tử cho dù như thế nào cũng sẽ giúp Tạ gia đem chuyện này giấu diếm xuống!”
Sau đó, phu nhân lấy binh lực Tạ gia làm lời hứa, đổi được một chức quan – – Thừa tướng Đại Lý Tự.
Một năm này, đông đi xuân đến, bách tính lại người người biến sắc.
Bởi vì nhuộm đỏ Thịnh Kinh, không phải là xuân hoa đua nở.
Mà là… máu của các quý tộc quan liêu.