Sáu Năm Yêu Thương Và Sự Phản Bội

Chương 3


11

Không tới vài ngày, bạn bè ở bên Bỉnh Thành tổ chức một buổi tụ tập, bảo tôi đi.

Hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, tôi định đi thăm họ.

Lúc tôi đến, lại không ngờ Lục Dục Đình cũng ở đây.

Trước bàn hắn đã có thêm mấy bình rượu rỗng, sắc mặt mệt mỏi, hốc mắt đỏ bừng, tay chống đầu, tóc bị hắn xoa đến có chút rối loạn.

Cả người có vẻ chán nản không chịu nổi.

Tôi xoay người muốn đi.

Lại bị người khác gọi lại.

“Lục tổng, đừng buồn, anh xem Dương Xu không phải tới rồi sao.”

Có người đi tới phía sau tôi, đẩy tôi đến trước mặt Lục Dục Đình.

Lục Dục Đình vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt hỗn độn sáng lên: “Dương Xu, anh biết em sẽ không rời khỏi anh mà.”

Hắn đứng dậy, vươn tay muốn ôm tôi.

Tôi im lặng né tránh.

Bàn tay Lục Dục Đình vươn giữa không trung, cứng đờ.

Hắn thu tay lại, cúi đầu đứng trước mặt tôi.

“Dương Xu, em có biết hay không, tuần trước, ngay tại tuần trước, dạ dày anh bị xuất huyết, lúc ở trong bệnh viện một mình, rất cô đơn rất khó chịu, anh nghĩ nếu em ở đây, anh khẳng định sẽ không như vậy.”

Lúc hắn nói những lời này, vẻ mặt thương tiếc.

Người không biết sự tình, chỉ sợ sẽ cho rằng tôi mới là người phụ lòng hắn.

Hắn bị bệnh, tôi bận trước bận sau chăm sóc, sáng sớm thức dậy nấu canh làm ấm dạ dày, thổi nguội rồi đút vào miệng hắn.

Tôi cười lạnh: “Người anh cần là hộ lý, không phải tôi.”

Lục Dục Đình bĩu môi, nghẹn ngào nói.

“Trong nhà không có em, lạnh như băng, một chút ấm áp cũng không có.”

“Anh với Hạ Uyển Như không có gì hết, anh không thích cô ấy, anh chỉ lấy cô ấy để chọc giận em thôi.”

Tôi gật đầu: “Tôi biết.”

Lục Dục Đình nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Cho nên…”

“Vấn đề giữa chúng ta chưa bao giờ là người khác.” Tôi ngắt lời hắn.

“Chia tay đàng hoàng như vậy là tốt nhất rồi, tôi không hy vọng sáu năm này là một chuyện cười.”

Tôi nói với hắn ta.

12

Chưa chắc Lục Dục Đình đã thật lòng muốn cứu vãn mối quan hệ này.

Hắn chỉ là không cam lòng.

Ở trước mặt các anh em, nói tôi sẽ trở về xin làm hòa, rồi chuỗi tài chính đứt đoạn, hắn ta muốn tìm bên hợp tác một lần nữa.

Nhiều người nhìn như vậy, hắn không cam lòng bị mất mặt.

Không cam lòng người vẫn đi theo phía sau mông hắn, đột nhiên có một ngày không đi theo nữa.

Lục Dục Đình rũ mắt, còn muốn nói gì nữa.

Tôi đã không kiên nhẫn, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Lục Dục Đình đuổi theo sau.

Hắn chặn ở trước mặt tôi: “Dương Xu, anh vừa rồi ở trước mặt nhiều người như vậy dỗ dành em, sao em vẫn không biết điều chứ?”

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng.

Bên cạnh có một bóng tối che khuất, Tịch Doãn nhẹ nhàng choàng áo khoác lên đầu tôi.

Ngăn cách với đại sảnh người đi tới đi lui đang tò mò quan sát.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, không phải hắn vẫn còn ở Việt Thành sao?

Tịch Doãn đứng trước mặt tôi, lạnh nhạt nói với Lục Dục Đình:

“Lục Dục Đình, nếu cậu còn dây dưa với vị hôn thê của tôi, tôi không ngại tố cáo cậu đâu.”

Lục Dục Đình sửng sốt trong chớp mắt, sau khi kịp phản ứng.

Hắn nổi trận lôi đình: “Tịch Doãn, cậu lại không biết xấu hổ như vậy, đạo lý vợ bạn không thể đụng, cậu không biết à?”

Bạn bè?

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Doãn, bọn họ trước kia có quen biết sao?

Tịch Doãn giận tái mặt, khịt mũi coi thường: “Tổng cộng chưa nói được hai câu, năm hai tôi đã dọn ra khỏi phòng kí túc xá, coi như bạn bè gì chứ.”

“Huống chi Dương Xu rõ ràng đã nói chia tay với cậu.” Hắn bổ sung.

Lục Dục Đình tức giận đến lồng ngực phập phồng, gân xanh trên tay lộ ra, chỉ vào Tịch Doãn.

Hắn giận không kiềm chế được: “Cậu là tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác.”

Tịch Doãn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Hai người chia tay, cô ấy không yêu cậu, cậu còn dây dưa, cậu mới là người thứ ba.”

Tôi kéo kéo tay áo Tịch Doãn.

Lục Dục Đình vừa nhìn thấy, càng thêm tức giận, giơ nắm đấm lên, muốn ra tay.

Tịch Doãn cũng không hề lùi bước.

Cũng may bạn học đuổi theo phía sau, khuyên Lục Dục Đình đang nổi giận trở về.

13

Ngồi ở ghế lái phụ của Tịch Doãn, tôi bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt chua xót.

Mấy năm nay, rốt cuộc là tôi yêu người như thế nào.

Hắn khiến tôi nghi ngờ bản thân vô số lần, tôi cực kỳ tồi tệ, không có sức hấp dẫn.

Sinh ra cảm xúc khinh bỉ bản thân, cảm giác tôi không xứng với hắn.

Nhưng rõ ràng trước khi ở bên nhau, tôi vẫn là một người rất dũng cảm.

Thích cái gì thì mạnh dạn tranh thủ.

Tịch Doãn đưa tay lau nước mắt cho tôi.

Kết quả càng lau càng nhiều.

Tịch Doãn bật cười: “Quả nhiên em vẫn là một người không thể kiềm chế được nước mắt.”

Hắn vừa nói, cảm xúc thương tâm trong lòng tôi ngược lại bớt đi một chút.

Tôi nhìn hắn một cái, thút thít nghẹn ngào hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tịch Doãn gạt mớ tóc lộn xộn của tôi ra sau tai, lấy lòng nói: “Sợ em quay đầu ăn lại cỏ.”

Tôi lắc mạnh đầu: “Sẽ không đâu.”

“Anh biết em sẽ không, là anh muốn gặp em.” Tịch Doãn cong môi nói.

Ánh mắt của hắn sáng quắc, trong mắt thâm thúy, giống như muốn người ta đắm chìm vào bên trong.

Tôi không biết sau đó Lục Dục Đình trở về phòng bao lại bắt đầu nổi điên.

“Sao cô ấy có thể đẩy tôi ra chứ, lúc trước là cô ấy mặt dày mày dạn quấn lấy tôi.”

Hắn chán nản ngồi ở trên ghế, nhìn hai tay trống rỗng, kinh ngạc.

“Rõ ràng tôi đã đuổi cô gái kia đi rồi, Dương Xu còn không chịu buông tha.”

Người bên cạnh có lòng an ủi.

“Anh Lục, cái này có là gì đâu, cái cũ không đi cái mới không đến.”

Đúng là bạn tốt mà!!

Lục Dục Đình híp mắt, mỉa mai một tiếng: “Ông đây quen với chuyện cũ rồi.”

Đầu tiên hắn gọi điện thoại cho mẹ Lục, sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ Dương.

Sau khi giải thích mọi thứ qua điện thoại.

Khóe miệng Lục Dục Đình mỉm cười, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Hắn phải thừa nhận, hắn quả thật không quen với cuộc sống mà không có Dương Xu.

Cô bán nhà, hắn liền mua về, đổi lại khóa trước kia.

Trang trí trong phòng hắn không động vào, hắn cũng tìm lại đồ mình bị ném đi, kể cả ảnh chụp chung mà Dương Xu ném đi, hắn đều đặt ở đầu giường.

Đồ uống bên ngoài đều nếm hết, về đến nhà mới phát hiện, chỉ có một ly nước ấm mới có thể làm ấm dạ dày.

Mà sự tồn tại của Dương Xu giống như ly nước ấm kia.

Tuy rằng bình thường, nhưng không thể thiếu.

Hắn nói muốn bỏ rơi cô, chỉ là ở trước mặt các anh em nói vui mà thôi.

Dương Xu kỳ thật là một cô gái rất tốt.

Ôn nhu xinh đẹp nghe lời.

Cho dù chân trái tàn tật, đó cũng là minh chứng cho tình yêu đối với hắn, nếu như không phải yêu ai yêu cả đường đi lối về, làm sao cô có thể không để ý nguy hiểm cứu mẹ hắn chứ?

Đối với đàn ông mà nói, có được một cô gái mỹ mạo nghe lời, giống như là đeo huy chương khảm kim cương.

Mà Dương Xu chính là sự tồn tại như vậy, luôn có thể làm cho hắn ở bên ngoài nở mặt nở mày.

Người bên ngoài đều khen hắn dạy vợ có phương pháp.

Người như vậy, làm sao có thể lập tức tìm người mới chứ.

Chẳng qua là dùng chút thủ đoạn, muốn khiến hắn sốt ruột, nổi trận lôi đình.

Cô xem, đối tượng cô chọn là Tịch Doãn, người mà hắn ghét nhất.

Sao lại không phải là trăm phương ngàn kế chứ?

14

Tôi và Tịch Doãn trở về Việt Thành.

Muốn rời khỏi công ty, tránh không được còn phải xử lý một ít công việc giao nhận.

Hắn lo lắng tôi bị làm khó, kiên trì muốn cùng tôi đi lên lầu.

Tôi bảo hắn yên tâm, người trong công ty vẫn bình thường, không điên như Lục Dục Đình.

Tịch Doãn gật đầu, chờ ở dưới lầu, có việc gì thì gọi điện thoại cho hắn.

Vừa đẩy cửa ra, đột nhiên bùm một tiếng.

Những dải ruy băng đầy màu sắc rơi xuống.

Có người hô to: “Chúc mừng chị Dương Xu!”

Hai bên cửa chính có hai đồng nghiệp, đang giơ hoa mừng cười với tôi.

Tôi nhíu mày, không rõ nguyên do.

Có rất nhiều lẵng hoa, nơi này nghiễm nhiên đã thành một đại dương hoa.

Trên tay bọn họ cầm hoa hồng tươi đẹp, hoa hồng nở diễm lệ, làm nổi bật khuôn mặt mang theo sự vui mừng của bọn họ.

Càng ngày càng nhiều người đi tới.

Thậm chí ngay cả cha mẹ Lục Dục Đình cũng tới, còn có…

Mẹ tôi.

Đám người ồn ào, đột nhiên phía trước ăn ý tránh ra một con đường.

Lục Dục Đình cầm một bó hoa hồng lớn, chậm rãi đi tới trước mặt tôi, quỳ gối xuống đất.

“Dương Xu, anh biết em không thích sự náo nhiệt, nhưng loại chuyện hạnh phúc này, anh cảm thấy vẫn là muốn mọi người chứng kiến thì tốt hơn, chúng ta sáu năm bên nhau, đi tới hôm nay rất không dễ dàng, trước đây anh có chút hồ đồ, cũng là em trải qua với anh, lớn lên với anh, anh rất cảm kích em.”

Hắn nói xong, giơ lên một cái hộp nhung, nhẫn kim cương trong hộp đang lóe sáng chói mắt.

Lục Dục Đình lại nói: “Anh biết em rất thích cảm giác nghi thức, chiếc nhẫn kim cương này là anh tự mình thiết kế, bên trong có khắc tên của chúng ta, chúng ta sẽ sống thật tốt với nhau, em có đồng ý lấy anh không?”

Tôi vẫn chưa mở miệng.

Đã bị mọi người ồn ào.

“Chị Dương Xu, thật hạnh phúc!”

“Chị Dương Xu coi như là thời kỳ gian khổ đã qua, đã tới lúc hưởng thụ rồi.”

“Mau đồng ý đi.”

“Đồng ý đi.”

“Đồng ý đi.”

……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.