Sáu Năm Yêu Thương Và Sự Phản Bội

Chương 4


Cha mẹ Lục vội la lên: “Con ngoan, mau đồng ý đi.”

Mẹ tôi cũng ở bên cạnh nói: “Tiểu Xu là đang vui muốn chết, cũng không biết phản ứng như thế nào, đứa nhỏ này đây không phải là điều con vẫn ngóng trông sao?”

Tôi nhìn quanh mặt bọn họ, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo dữ dội.

Mấy năm nay, Lục Dục Đình đối xử với tôi như thế nào, bọn họ đều biết bây giờ lại nói tôi *khổ tận cam lai.

*Thời khổ qua rồi, tới lúc hưởng thụ sung sướng.

Tôi lại quay lại phía sau nhìn thoáng qua, có mấy cấp dưới là nữ, ngồi ở bên kia, không có đi tới.

Các cô ấy bình thường đều giúp tôi nói chuyện.

Cục diện ồn ào như vậy, luôn có mấy người tỉnh táo.

Xem xem, Lục Dục Đình luôn miệng nói biết tôi không thích náo nhiệt, hết lần này tới lần khác lại mời nhiều người như vậy, đến diễn cảnh này.

Tôi ghét nhất là bị người ta đặt vào thế để lựa chọn.

Hắn cho rằng tôi rất ít khi làm trái ý trưởng bối, cho nên mời cha mẹ Lục tới, liền có thể khống chế tôi sao.

Hắn ta sai rồi.

Tôi hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng: “Lục Dục Đình, một tháng trước chúng ta đã chia tay rồi.”

Nụ cười trên mặt Lục Dục Đình đọng lại.

Không khí trong nháy mắt giảm xuống cực điểm.

Cha mẹ Lục cũng thu hồi nụ cười, khuyên tôi: “Tiểu Xu, Dục Đình tiểu tử này đôi khi có chút hỗn láo, nhưng chuyện lớn thì lại rất rõ ràng.”

“Con yên tâm về sau chờ các con kết hôn, chúng ta nhất định sẽ giáo huấn nó thật tốt.”

“Vậy tại sao phải là sau này, tại sao trước kia không dạy tốt chứ?”

Mẹ tôi kéo cánh tay tôi, nhỏ giọng trách móc: “Đủ rồi, Dương Xu, con làm cho tất cả mọi người xấu hổ đó, nhanh nhận nhẫn của con rể Lục mới là quan trọng.”

Sắc mặt tôi trắng bệch, có đôi khi đau đớn sâu sắc nhất thường đến từ người thân cận nhất.

Rõ ràng người thật sự hy vọng tôi hạnh phúc đều không ở đây.

Tôi đẩy tay bà ấy ra, giọng lạnh lùng: “Nếu mẹ không muốn bỏ lỡ một người con rể giàu có như vậy, thì tự mình đi lấy chồng đi?”

Bà ấy nhướng mày, giơ tay lên hướng tới mặt tôi.

Tôi lùi lại vài bước và bà ấy thất bại.

Tôi lại đụng vào một lồng ngực cứng rắn, ngước mắt nhìn vào trong một đôi mắt lo lắng.

Mẹ tôi uy nghiêm giơ tay lên hướng tới mặt tôi.

Tịch Doãn nhanh tay lẹ mắt, chặn tay mẹ tôi đang định tát lên mặt tôi.

15

Thân hình Tịch Doãn cao lớn đi tới, nhẹ nhàng khéo léo kéo tôi ra sau lưng.

Tôi kéo kéo tay áo Tịch Doãn, nói cho hắn biết tôi muốn tự mình xử lý.

Lục Dục Đình hừ cười: “Tịch Doãn, cậu tới không đúng lúc rồi, hôm nay là lễ cầu hôn của tôi và Dương Xu.”

Trong đám người có người nhận ra Tịch Doãn.

“Họ của cậu ta, là Tịch gia mà tôi nghĩ sao?”

“Người đương nhiệm của tập đoàn Thừa Nghiệp hình như tên là Tịch Doãn.”

“Vậy chị Dương Xu và anh ấy có quan hệ như thế nào?”

“Hơn nữa Lục tổng cũng biết anh ấy.”

“Quả dưa lớn gì thế này.”

……

Tôi chậm rãi đi tới trước mặt Lục Dục Đình.

“Tại sao anh không muốn sống yên ổn?”

Lục Dục Đình nhíu mày.

“Anh còn yêu em, làm sao chúng ta lại phải chia tay?”

“Em thật sự thích Tịch Doãn sao? Chẳng qua là vì quyền thế của cậu ta lớn hơn anh.”

“Người như cậu ta, trước kia vô cùng lạnh lùng, lúc đi học đã luôn đối phó với anh, cậu ta ở cùng một chỗ với em chẳng qua là muốn giống như trước kia, vì muốn làm nhục anh, em cho rằng cậu ta đối với em là thật lòng sao?”

“Em nghĩ cậu ta vì sao lại nguyện ý muốn một người tàn tật chứ? Cậu ta chỉ là hiếu kỳ, chỉ muốn chơi đùa mà thôi.”

Trong lòng tôi dần dần nảy ra một cơn ác cảm.

Tôi giơ tay muốn tát hắn một cái, nhưng động tác của Tịch Doãn còn nhanh hơn tôi.

Hắn nắm chặt một quyền, hung hăng nện vào mặt Lục Dục Đình.

Tịch Doãn túm lấy cổ áo hắn, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “Cậu nói thêm câu nữa thử xem!”

Cục diện nhất thời hỗn loạn.

Cha mẹ Lục vội vàng kéo Tịch Doãn ra, các đồng nghiệp đều chạy tới khuyên can.

Mà mẹ tôi đã sớm bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi bỏ chạy.

Vạt áo Lục Dục Đình bị kéo loạn, hai má chảy ra vết máu đỏ sẫm, hắn lại bất giác, nhếch môi nở nụ cười:

“Tịch Doãn, cậu bị tôi nói trúng, mới tức giận như vậy sao?”

Tịch Doãn nghe vậy, trong cơn giận dữ, lại đánh một quyền.

Rất nhanh hai người lại bị kéo ra.

“Lục Dục Đình, sao cậu có thể đối xử với cô ấy như vậy!”

“Sao cậu có thể làm tổn thương trái tim cô ấy như vậy.”

“Cậu căn bản không xứng.”

Lục Dục Đình xì một tiếng: “Vậy cậu xứng sao?”

“Cậu đừng quên, là cô ấy theo đuổi tôi ba tháng, tôi mới miễn cưỡng đồng ý.”

“Chúng tôi ở bên nhau sáu năm, hơn hai ngàn ngày đêm, cậu lấy cái gì ra để so sánh.”

“Suốt sáu năm, thế giới của cô ấy đều chỉ có tôi.”

Bốn phía ồn ào như vậy, nhưng tôi một thân đứng thẳng, nội tâm lại yên lặng khác thường.

Hình như tôi cũng không để bụng hay trách móc thời gian sáu năm kia.

Hồi ức tốt đẹp trong đó đã khiến Lục Dục Đình bị xé nát từng mảnh, vết sẹo kia cũng không cần khâu lại.

Cứ để nó xấu xí đi.

Nếu như trước kia còn có thể coi như tiếc nuối, vậy hiện tại chính là hoàn toàn có thể theo gió mà biến mất.

Cúi đầu nhìn nhưng cũng không thấy rõ gì cả, tôi và hắn đã không còn ý nghĩa gì nữa.

16

So với sự hỗn loạn của bọn họ.

Tôi bình tĩnh có chút đáng sợ.

Cha mẹ Lục có chút lo lắng nhìn tôi: “Tiểu Xu, là Lục Dục Đình không tốt, chúng ta thay nó xin lỗi con.”

“Con phải tin tưởng, chúng ta chưa từng ghét bỏ con, cho dù một chút nào.”

Tôi gật đầu: “Con biết.”

Tôi cất bước đi tới trước mặt Lục Dục Đình, nhẹ giọng mở miệng: “Lục Dục Đình, sao anh lại không chịu tin chứ, tôi thật sự không yêu anh.”

Lục Dục Đình sững sờ trong chớp mắt, đồng tử hơi mở to, run giọng nói: “Không thể nào.”

Tôi đã lười nhìn hắn dù chỉ một cái.

“Quan hệ giữa chúng ta đã là người xa lạ, nếu anh còn muốn dây dưa, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục.”

Ngữ khí của tôi nhạt đến không có một chút cảm xúc.

Nói xong những lời này, tôi đi tới bên người Tịch Doãn, nắm lấy bàn tay dính máu của hắn, đưa lên miệng thổi thổi.

“Có đau không?”

Tịch Doãn đang muốn nói vết thương nhỏ không sao.

Chỉ chớp mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt u oán của Lục Dục Đình, ngừng tay muốn rút về.

“Tiểu tử này xuống tay rất nặng.”

Lục Dục Đình nhìn sang bên này, thê lương nói: “Dương Xu, em thật sự không cần anh nữa sao?”

Tôi cũng không quay đầu lại: “Không cần.”

17

Lục Dục Đình ở phía sau chán nản ngã xuống, hắn đột nhiên cong môi nở nụ cười.

Ý cười kia cũng có chút thê lương.

Sáu năm hắn trộm được, lại về chỗ cũ.

Ngọn đèn trắng rực trên đỉnh đầu sáng đến dọa người, khiến người ta hoảng hốt, không phân biệt được hiện tại và quá khứ.

Hắn vẫn cho rằng mình mới là vai trên trong mối quan hệ này, nhưng luôn có thể mơ hồ cảm giác được Dương Xu ở trên người hắn tìm kiếm bóng dáng của người khác.

Dương Xu không yêu hắn, Dương Xu dường như yêu người có tính cách cụ thể nào đó.

Sau khi phát hiện hắn không có phẩm chất này, ánh mắt *sùng bái đối với hắn liền ảm đạm xuống.

*Kiểu như là ngưỡng mộ.

18

“Lần sau không thể lỗ mãng như vậy nữa.”

Tôi nắm tay Tịch Doãn, băng bó vết thương cho hắn.

Tịch Doãn nhướng mày, không chút do dự nói: “Thằng nhóc kia còn dám nói những lời khó nghe kia, anh còn đánh tiếp.”

Tôi nhìn bọn họ, người trước mặt này ánh mắt sáng ngời khôi ngô đến cực điểm, giờ phút này mặt lại thở phì phò tựa như đứa trẻ cần người thương yêu.

Tôi không thể không cười.

“Anh cảm thấy những lời đó khó nghe sao? Là lời nói tôi tàn tật kia á?”

Tịch Doãn bối rối, vội vàng nói: “Sợ em nghe xong khó chịu.”

Tôi lắc đầu: “Tịch Doãn, tôi chưa bao giờ cảm thấy chân mình sẽ khiến tôi phải cúi đầu, ngược lại tôi cho rằng đây là biểu tượng cho sự anh dũng không sợ hãi của tôi.”

“Cha tôi hi sinh vì nhiệm vụ, tôi học được từ ông ấy rất nhiều thứ, phải dũng cảm, nếu như tôi có khả năng giúp đỡ nhưng lại làm như không thấy, như vậy đêm khuya tôi sẽ khó ngủ, cũng không phải bởi vì người kia là mẹ của Lục Dục Đình mới là ngoại lệ, bất kể là ai tôi cũng sẽ làm vậy.”

“Tôi khó chịu chính là Lục Dục Đình không đối xử tốt với mối quan hệ này của chúng tôi, lại lấy nó ra làm trò cười trước mặt đám anh em của anh ta.”

Tịch Doãn nhẹ nhàng ôm lấy tôi, thẳng thắn nói: “Đúng vậy, lúc này mới giống em nhất.”

19

Tôi và Tịch Doãn đã kết hôn.

Không tổ chức hôn lễ long trọng, chỉ đơn giản là cha mẹ hai nhà ăn bữa cơm.

Tôi cũng không tin nghi thức long trọng sẽ cho người ta cảm giác an toàn, lâu ngày mới có thể thấy được lòng người.

Tịch Doãn bên kia là cha mẹ anh ấy, bên tôi là cậu mợ tôi.

Sau khi cha tôi qua đời, mẹ tôi tìm người khác.

Tôi và bà ấy không thân thiết lắm, nhưng trong trường hợp quan trọng như vậy, bà ấy lại không ở đây.

Tiệc cưới ngày đó, bà muốn làm thân với cha mẹ Tịch Doãn, trò chuyện, chỉ là bị tôi giữ chặt để cho bà ấy ít mở miệng lại.

Sau khi kết hôn, tôi và Tịch Doãn đều bề bộn nhiều việc.

Lúc tôi đến thư phòng tìm anh đòi túi văn kiện, trong miệng anh còn cắn ống hút.

Một cái hộp nho nhỏ, nhìn bao bì màu đỏ kia, cùng với con búp bê đầu to cười trên bao bì.

Hắn là đang uống sữa Vượng Tử.

Tịch Doãn mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, tay áo xắn lên lộ ra một nửa cánh tay cường tráng rắn chắc, cổ áo mở ra hai nút áo, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, hướng lên trên là hàm dưới với hình dạng đẹp mắt, khuôn mặt anh tuấn, hơi nhíu mày, trên xương mũi có một cặp kính viền vàng, vô cùng nghiêm túc nhìn máy tính.

Nhưng mà bộ dạng nghiêm túc của anh, khi uống sữa Vượng Tử, không phù hợp chút nào.

Tôi không nhịn được cười một tiếng, đi tới cầm lấy túi tài liệu trên bàn.

Có lẽ là anh quá nghiêm túc, không chú ý tới tôi.

Tôi ghé sát vào nhìn một chút, rốt cuộc cười ra tiếng.

Tịch Doãn kinh ngạc nhìn tôi.

Thấy ánh mắt của tôi nhìn thẳng về phía sữa Vượng Tử trong tay anh, sửng sốt trong nháy mắt, giây tiếp theo anh lấy ra một hộp sữa Vượng Tử cho tôi từ bên cạnh, còn tri kỷ cắm ống hút cho tôi.

Cười tủm tỉm nhìn tôi: “Uống rất ngon.”

Tôi lắc đầu: “Quá ngọt, em luôn không thích đồ quá ngọt, trừ những lúc cảm thấy buồn bã.”

Sự nhiệt tình chia sẻ của Tịch Doãn bị dập tắt.

Anh rút tay về, tôi nhìn vẻ mặt của anh, ma xui quỷ khiến lại nhận lấy.

“Nhưng anh và Lục Dục Đình rất giống nhau, trước kia anh ta cũng rất thích uống.”

Nói đến nửa câu đầu, Tịch Doãn nhíu chặt mày, nhưng đến nửa câu sau, anh kinh ngạc: “Có sao, học bốn năm đại học với cậu ta, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy cậu ta uống qua.”

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc.

“Nhưng lần đầu tiên em gặp anh ta, anh ta đã đưa cho em sữa Vượng Tử.” Tôi lên tiếng hỏi.

Dường như có thứ gì đó đang chui ra từ mặt đất.

Vẻ mặt Tịch Doãn đột nhiên trở nên quái dị, mím môi rồi mở miệng: “Anh còn tưởng rằng em không nhớ, không phải vì thế mà em mới thích Lục Dục Đình chứ?”

“Anh có ý gì vậy?” Tôi khàn giọng mở miệng.

Tịch Doãn thở dài: “Đó là anh tặng, sao em lại nhận lầm chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.