Tôi đến nhà sếp để đưa tài liệu, một con cún đã mở cửa cho tôi.
Đừng hiểu lầm, không phải là tui đang khịa ai đâu.
Mà thật sự đã có một chú cún ra mở cửa thật á!
2
Nhà sếp tôi có nuôi một chú chó chăn cừu Border Collie tên là Tiểu Hà.
Nó rất thông minh.
Câu nói “chó là chó, Collie là Collie” quả đúng như vậy khi áp dụng cho chú chó Tiểu Hà.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng nó lại thông minh đến mức có thể tự mở cửa.
Tôi và Tiểu Hà, một người và một chó, đang nhìn nhau chằm chằm ở hiên nhà của Lục Từ Niên.
Không hiểu sao, từ đôi mắt đen láy của nó, tôi lại nhận ra một sự thông minh khác biệt so với ngày thường.
Thậm chí còn có chút gì đó… u sầu?
Giống như sếp của tôi, Lục Từ Niên.
Thôi nào, dừng lại đi.
Tôi lắc đầu, xua tan những suy nghĩ kỳ lạ này khỏi đầu, cúi xuống vuốt ve đầu chú chó.
Tiểu Hà ngoảnh đầu đi, né tránh sự vuốt ve của tôi.
???
Lòng tôi chấn động dữ dội. Bình thường Tiểu Hà rất thích tôi mà, hôm nay sao lại như biến thành một con chó khác vậy?
Tiểu Hà sủa khe khẽ vài tiếng rồi lại chạy vào phòng khách.
Vừa gọi Lục Từ Niên, tôi vừa vội vàng đi thay giày.
“Lục Từ Niên?”
Không có ai trả lời.
Tôi cảm thấy kỳ lạ.
Khắp căn phòng khách rộng lớn, thức ăn và nước cho chó vương vãi khắp nơi, tạo nên khung cảnh lộn xộn hoàn toàn trái ngược với tính cách ưa sạch sẽ của Lục Từ Niên.
Tiểu Hà đứng bên cạnh đống nút bấm giao tiếp mà Lục Từ Niên mua cho nó, sủa vang về phía tôi.
“Tôi.”
Giọng nói điện tử của nó vang lên.
“Con người.”
“Chó.”
“Tôi.”
Cái gì vậy trời?
Nhìn Tiểu Hà, tôi hoang mang tột độ.
Tiểu Hà như có chút bực bội, toan định nhấn thêm lần nữa, nhưng bỗng nhiên từ trong phòng ngủ vọng ra một tiếng động lớn.
Chỉ chớp mắt, tôi đã nhìn thấy sếp của mình, người đàn ông thường ngày lịch lãm phi phàm như cây tùng bách, lúc này cùng tay cùng chân chống dưới đất, miệng há hốc, lao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng.
Ngay sau đó, cơ thể cao lớn của anh ấy đè lên người tôi, khiến tôi ngã xuống.
3
Vừa rồi đúng là một cú chấn động địa cầu.
Khiến tôi choáng váng đến mức không thể lấy lại tinh thần trong một lúc.
Tôi ngã ra đất, ngây người nhìn lên trần nhà, đầu óc vẫn còn choáng váng. Lục Từ Niên vẫn đang quấn quýt bên tôi, vùi đầu vào người tôi cọ xát.
Ngứa quá!
Tôi túm lấy, ngăn chặn hành động của anh ngay lập tức. Lục Từ Niên liền ngừng lại, nhưng vẫn há miệng cười với tôi, trong mắt lấp lánh thứ ánh sáng mà tôi chưa từng thấy ở vị sếp lạnh lùng của mình: sự ngây thơ và nhiệt thành.
Như một đứa trẻ vui vẻ.
Lúc đó, tôi chợt nảy ra một ý.
“Tiểu Hà?”
Mắt Lục Từ Niên sáng lên, từ cổ họng khàn khàn phát ra vài tiếng khò khè trầm thấp, lại giãy giụa khỏi sự kìm kẹp của tôi để cọ vào người tôi.
Tôi cứng người cho phép nó cọ, tim đập thình thịch, nhìn sang con Border Collie bên cạnh, run rẩy lên tiếng: “Lục… Lục Từ Niên?”
4
Sếp của tôi hóa thành chó thật à?
Không, ý tôi là… sếp của tôi biến thành chó thật rồi!
Lục Từ Niên ngồi xổm trên chiếc ghế sofa nhỏ, mặt chó nghiêm túc.
Tôi ngồi trên ghế sofa lớn, bên cạnh là Lục Tiểu Hà đang điên cuồng thể hiện sự hiện diện của mình.
Nó dùng thân hình cao lớn 1 mét 8 của Lục Từ Niên mà co quắp trên ghế sofa, gối đầu lên đùi tôi và cười ngốc nghếch.
Chỉ nghĩ đến việc đây là sếp của tôi, một người quyết đoán trong thương trường, lạnh lùng đến mức có phần xa cách, tôi đã cảm thấy áp lực đè nặng.
Sự im lặng bao trùm khắp phòng khách.
Cùng với đó là một chút hài hước.
Tôi muốn nói gì đó để xóa tan bầu không khí kì lạ này, nhưng lại nhận ra rằng tôi và những người có mặt đều không nói cùng một ngôn ngữ.
Thế là lại đành im lặng.
Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng.
Lục Tiểu Hà nhạy cảm nhận ra sự thay đổi cảm xúc của tôi, vội vàng đứng dậy từ đùi tôi, suýt đụng thì đụng phải cằm.
Chưa kịp phản ứng, nó đã quật ngã tôi xuống ghế sofa. Đôi mắt phượng đẹp lạnh lùng của Lục Từ Niên đã bị nó biến thành ánh mắt con cún.
Lục Tiểu Hà quá nhiệt tình.
Bình thường nó đã rất thích chơi với tôi rồi, luôn thích nhảy vồ lên người tôi rồi làm nũng.
Nhưng bây giờ, chú cún lại đang sử dụng cơ thể của Lục Từ Niên.
Tôi một lần nữa đưa tay ra định ngăn cản “anh ấy”, nhưng cơ thể người đàn ông quá nặng, tôi dùng hết sức cũng không đẩy được ra.
“Tiểu Hà! Xuống…”
Cảm giác ẩm ướt và ấm áp lướt qua má tôi khiến tôi nổi da gà.
Tôi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Lục Tiểu Hà, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ, nhìn tôi như nhìn một món đồ quý giá.
Điều này thật sự là…
Quá quái dị!
Lông tóc gáy tôi dựng đứng, siết chặt tay hơn nhưng người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích.
Anh cúi đầu, sắp sửa chạm vào má tôi lần nữa.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, người trên tôi đột nhiên dừng lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, định mắng, nhưng lại nhận ra người đàn ông đang đè lên tôi toàn thân cứng đơ, hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo.
Chú chó Border Collie trên ghế sofa bỗng nhảy xuống, sủa vang.
Nhận ra có điều bất thường, tôi buông lỏng tay, do dự hỏi: “…Lục Từ Niên?”
Người đàn ông lại cứng đơ thêm.
“Anh đã trở lại rồi?!”
5
Bầu không khí từ im lặng chuyển sang cực kỳ ngượng ngùng.
Sếp cao lãnh của tôi, cuối cùng vào ngày hôm nay đã sụp đổ hình tượng lạnh lùng của anh ấy.
Căn bệnh “ngượng thay cho người khác” của tôi lại tái phát, nhưng khi nghĩ đến việc Lục Từ Niên là cấp trên tư bản của mình, tôi lại không thể kìm nén được sự hả hê trong lòng.
Lục Từ Niên cụp mi xuống, im lặng biến thành một bức tượng điêu khắc xinh đẹp.
Lục Tiểu Hà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đổi tư thế rồi lại vẫy đuôi vồ vào người tôi.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi vừa vuốt ve chú border collie vừa hỏi.
“Không biết,” Lục Từ Niên giọng mệt mỏi, “Sáng nay vừa mở mắt ra đã thấy không ổn.”
“Hôm qua anh có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ?”
Lục Từ Niên nhìn tôi với vẻ hoang mang.
“…Không có.”
“Vậy hôm qua anh đã làm những gì?”
“Hôm qua… Sáng dậy đọc sách một lúc, đi siêu thị mua sắm, ăn trưa, chiều xem tài liệu…”
“Gọi điện cho cô một cuộc, tối…”
Gọi điện cho tôi ư?
Tim tôi đập thình thịch, bỗng dưng một cảm giác không lành ập đến, tôi chợt nhớ ra.
Hôm qua, bạn thân gọi tôi đi chùa gieo quẻ, bảo rằng rất linh nghiệm, bảo tôi cầu duyên cho bản thân.
Chưa kịp cầu duyên, lúc mua hương chuẩn bị lên chùa thì nhận được điện thoại của Lục Từ Niên, bảo tôi phải gửi tài liệu cho anh ấy ngay.
Tôi căm ghét việc sếp bóc lột sức lao động của tôi vào kỳ nghỉ, nhưng lại phải khuất phục trước chức vụ cao hơn của đối phương, đành phải đồng ý một cách miễn cưỡng. Gác máy, tôi không quên chửi thầm một câu “đồ chó ch*t”.
Chẳng lẽ câu chửi thầm “đồ chó ch*t” của tôi lại ứng nghiệm?
Lòng tôi bỗng chốc hoảng hốt, không dám nhìn thẳng anh ấy nữa.
Lục Từ Niên như nhận ra sự bất thường của tôi: “Cô sao vậy?”
“Không sao không sao,” tôi vội vàng xua tay, “Anh thì sao? Như này thì có còn đến công ty được không?”
Người đàn ông im lặng.
“Không biết, không biết sẽ còn…”
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Trong thâm tâm tôi cảm thấy áp lực đè nặng vô cùng, muốn thú nhận với Lục Từ Niên mọi chuyện.
Nhưng chính bản thân tôi còn thấy sự việc có chút khó tin, không biết nói ra rồi anh có tin không nữa cơ.
“Nhiếp Khê.”
Lục Từ Niên trịnh trọng gọi tên tôi,
“Cô có thể giúp tôi được không?”
6
Tôi suýt nữa nghĩ rằng anh ấy đã phát hiện sự thật rồi chứ.
May mắn thay, Lục Từ Niên chỉ dặn tôi giữ bí mật.
Bỗng nhiên tôi nhớ ra bà ngoại tôi từng nói rằng trong làng có một bà đồng có pháp lực cao cường lắm.
Trước đây tôi không tin vào những điều mê tín dị đoan, nhưng giờ đây khi Lục Từ Niên cùng Lục Tiểu Hà đã hoán đổi cơ thể, tôi buộc phải tin.
Người đàn ông chỉ nhìn tôi thoáng chốc rồi lại cúi đầu xuống, khí thế xung quanh giảm hẳn đi, trông giống như một chú chó con ủ rũ.
Tôi hiếm khi thấy anh ấy như vậy.
Hồi vẫn còn là học sinh trung học, thiếu niên đã cao lớn như cây tùng, trúc, lạnh lùng nhàn nhã, vẻ ngoài như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Vài năm trôi qua, tôi chuyển sang công ty của anh ấy, lần đầu tiên gặp lại anh, bộ vest cắt may hoàn hảo tôn lên vòng eo thon gọn, vẻ lạnh lùng hờ hững như muốn che giấu đi sắc màu rực rỡ nơi khóe mắt, tôi nhìn anh ấy thấp giọng nghiêm túc dặn dò một nhân viên điều gì đó.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Lục Từ Niên hơi ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười, như làn gió xuân, xua tan đi sự lạnh lùng trên người đàn ông.
Lâu rồi không gặp, Nhiếp Khê.
Tim tôi đập thình thịch, có điều gì đó muốn tuôn trào, nhưng chỉ đáp lại bằng một nụ cười thân thiện tương tự.
Lâu rồi không gặp, Lục Từ Niên。
Lúc ấy, dù có nằm mơ tôi cũng không thể nghĩ được rằng, chỉ sau vỏn vẹn năm tháng làm việc trong công ty, người bạn học cũ kiêm sếp của tôi lại hoán đổi cơ thể với một chú chó ngay trước mắt tôi.
Nếu là tôi, tôi nghĩ bản thân sẽ không còn mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.
Lục Từ Niên đối mặt với tình huống hiện tại khá bình tĩnh, nếu là người khác, có lẽ đã hoảng loạn mất rồi. Tôi băn khoăn không biết nên an ủi trước hay khen ngợi người này có tinh thần thép nữa, sau một hồi lưỡng lự, tôi thở dài.
“Hay là… tôi dẫn anh đi tìm bà đồng nhé?”
“Bà ngoại tôi quen, nghe nói bà đồng ấy có phép thuật thật.”
Ánh mắt Lục Từ Niên bỗng lóe lên tia hy vọng.
Đối diện với ánh mắt biết ơn của anh ấy, bỗng dưng tớ cảm thấy bản thân thật là tội ác tày trời.