Sếp Tui Biến Thành Cún Rồi!

Chương 2


7

Chúng tôi cùng đưa Lục Tiểu Hà về quê. Ngoại bà giúp tôi giới thiệu, tìm được bà đồng nổi tiếng trong làng.

Nửa tiếng sau, tôi, Lục Từ Niên và Lục Tiểu Hà, hai người một chó, đứng bên lề đường quê suy ngẫm về cuộc đời.

Bà đồng nói đây không phải là lời nguyền rủa hay thứ gì đó tà môn, chỉ cần đến lúc, nó sẽ tự giải tỏa.

Tôi hỏi tiếp đó là lúc nào, bà đồng mỉm cười bí ẩn, nói rằng “tùy vào số mệnh của các bạn”.

Lục Từ Niên không hiểu gì cả. Tim tôi đập thình thịch.

Người phụ nữ với vẻ ngoài bí ẩn nhìn vào mắt tôi, ánh mắt lóe lên tia tinh quái. Tôi chú ý đến cách dùng từ của bà ấy.

Do chính “Ngài” tạo ra.

Ý là tôi.

Có vẻ như chính sự vô tâm của tôi đã khiến Lục Từ Niên rơi vào tình cảnh này.

Tôi thở dài thườn thượt, đặt tay lên vai anh ấy.

Lục Từ Niên nhìn tôi với vẻ bối rối.
Tôi nói với giọng nghiêm trọng: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Lục Từ Niên lộ vẻ nghi ngờ, đàn ông vốn dĩ lạnh lùng, trên mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, mấy ngày nay đột ngột gặp chuyện, biểu cảm bỗng trở nên phong phú hơn.

“Cảm ơn.”

Tôi ôm trán, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của anh.

“Vậy thì, phiền cô trong thời gian này.”

Đi một chuyến cũng không hoàn toàn vô ích, bà đồng đã cho mỗi chúng tôi một sợi dây đỏ, nói rằng chỉ cần Lục Từ Niên biến đổi thì sợi dây đỏ sẽ có phản ứng, và —

Bà ấy chớp mắt: “Nhiếp Khê có thể giúp cậu, còn cách thức thì…”

“Các người hiểu mà.”

Chứ không lẽ là hoàng tử ếch cần nụ hôn của công chúa để hóa giải lời nguyền sao?

Tôi dậm chân giận dữ, sao không nói thẳng với chúng tôi luôn đi?

Vì để cuộc sống của Lục Từ Niên có thể tiếp tục, tôi cần ở bên cạnh anh ấy cho đến khi “lời nguyền” được hóa giải.

Để đề phòng anh ấy đột nhiên biến thành chó, mất đi nhân quyền.

Tôi hoàn toàn thấu hiểu nỗi sợ hãi về cái ch*t xã hội trước khi chết về mặt sinh lý này. Bị thúc đẩy bởi sự hối hận và lòng trắc ẩn, tôi vỗ ngực hứa sẽ luôn bên cạnh trong suốt thời gian này.

Khuôn mặt người đàn ông dịu đi đôi chút, nhưng mày vẫn cau có.

Lòng tôi vô cùng dằn vặt.

Dặn dò anh ấy ngày mai sẽ đến đón đi làm, tôi nhân cơ hội cáo từ để chuẩn bị quay lại chùa một chuyến nữa.

Tôi bỏ ra số tiền lớn mua hương tốt, thành tâm thành kính lạy ba lạy trước tượng Phật trong chùa, tha thiết cầu xin Phật Tổ ban cho Lục Từ Niên một cuộc sống bình yên.

Mặc dù lúc tức giận tôi đã lỡ lời mắng sếp tư bản, nhưng ý định của tôi thật sự không phải như vậy đâu.

8

Tôi không biết Bồ Tát có nghe thấy lời tôi hay không, nhưng dù sao cũng không được như ý.

Sáng sớm bị điện thoại đánh thức, tôi mơ mơ màng màng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng chó sủa.

Cả người tỉnh hẳn lên.

Sợi dây đỏ trên tay cũng bắt đầu sáng lên.

Tôi vội vã chạy đến nhà Lục Từ Niên。

Vẫn là chú chó chăn cừu hôm qua mở cửa cho tôi, đôi mắt đen láy lấp lánh vẻ thờ ơ xuất thế.

Ánh mắt tôi lóe lên.

“Chuyện gì vậy…?”

Chẳng lẽ lỗi do mình…?

Tôi theo chân Lục Từ Niên vào nhà, Tiểu Hà mượn cơ thể anh ấy vẫn đang ngủ.

Chú chó chăn cừu ngồi bên cạnh bát thức ăn cho chó, cụp tai, lim dim mắt, trông rất buồn bã.

Lòng tôi bỗng mềm nhũn, không kìm được mà vuốt ve nó hai cái.

Cơ thể con chó run lên bần bật, rồi mở to mắt, tôi đọc được sự không thể tin nổi trong ánh mắt nó.

“Xin lỗi, nhưng mà anh thật sự quá đáng yêu.

Lại một lần nữa, tôi vươn “bàn tay tội lỗi” về phía anh ấy.

Lục Từ Niên muốn chạy trốn, nhưng không thể thoát khỏi, bị tôi ôm vào lòng mà nức nở.

Tôi ôm chú chó ngồi xuống ghế sofa, vừa vuốt ve lông vừa an ủi:

“Không sao đâu, không sao đâu, cho dù anh có biến thành chó thì vẫn rất đáng yêu, hôm nay không thể đi làm được thì có thể nghỉ ngơi một ngày cho thật thoải mái.”

Lục Từ Niên không thể nói chuyện, được tôi ôm vào lòng cũng không còn giãy dụa nữa, chỉ thỉnh thoảng khẽ khẽ rên rỉ, không biết là tán thành lời nói của tôi hay đang phản đối cái ôm của tôi.

Tôi buông nó xuống, định đi vào phòng tìm Lục Tiểu Hà.

Chú chó chăn cừu yên lặng đi theo sau tôi.

Phòng hơi lộn xộn, đồ chơi của Tiểu Hà vứt lung tung, nó đang nằm ngửa trên giường, thở đều đặn.

Tôi nhịn không được bật cười, đi về phía giường, nhưng không để ý dưới chân, vấp phải thứ gì đó, trượt ngã, cơ thể không kiểm soát được mà lao về phía trước.

Tôi ngã nhào ngay lên người Lục Tiểu Hà đang ngủ say.

Môi tôi vừa vặn in lên cổ “anh ấy”, da thịt chạm nhau, tôi hoảng hốt muốn lùi ra ngay, chống tay lên giường, nhưng người đang ngủ say trên giường lại đột ngột mở mắt, đôi mắt phượng trong veo nhìn tôi.

Tôi sững người lại một lúc.

“Lục Từ Niên?”

“Ừm.”

Yếu hầu người đàn ông lên xuống, cứng nhắc thốt ra một từ.

Tôi lập tức nhận ra điều bất thường, vội vàng tách khỏi anh ấy.

“Anh biến thành người như thế nào?”

“Không biết.”

Anh suy nghĩ một lúc.

“Hôm qua… Tiểu Hà, liếm cô một cái, tôi đã đổi lại, hôm nay cô …”

Tôi nhớ nụ hôn rơi trên cổ anh ấy, bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.

“Chẳng lẽ…”

Hai chúng tôi nhìn nhau, xác nhận cả hai đều có cùng ý nghĩ, mặt ai cũng đỏ bừng.

Ha ha, hóa ra nụ hôn đó là để phá bỏ lời nguyền.

Chuyện ma quái bỗng chốc biến thành chuyện cổ tích, khiến tôi hơi bối rối.

Lục Từ Niên nhận ra sự cứng nhắc của tôi, cúi mắt che đi cảm xúc trong mắt: “… Nếu cô không muốn thì…”

“Tôi không phải là không muốn!” Tôi vội vàng nói, “Tôi muốn lắm chứ! Tôi ước gì…”

Nhận ra mình sắp nói ra điều gì ngu ngốc, tôi vội vàng im lặng.

Ánh mắt Lục Từ Niên lóe lên, không ngừng truy hỏi: “Ước gì?”

Nếu như vẻ mặt người này không thực sự vô tội, nếu như tôi không biết Lục Từ Niên vốn là người ngay thẳng, tôi suýt nghi ngờ anh ấy đang cố ý trêu chọc tôi.

Tôi bỗng dưng im lặng.

Một thứ cảm xúc khó tả lay động giữa hai chúng tôi.

Lục Từ Niên bỗng nhếch môi, mắt phượng nheo lại, lộ ra nụ cười dịu dàng, sảng khoái.

Tôi ngẩn người nhìn anh ấy vài giây, rồi lại nhanh chóng dời mắt đi, bực bội đáp:

“Không có gì.”

9

Sáng hôm sau, khi tôi đến đón Lục Từ Niên đi làm, mở cửa lại là chính chủ.

Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn về phía sợi dây đỏ, nhưng nó không có phản ứng gì.

“Hôm nay không biến đổi,” anh như hiểu được vẻ mặt của tôi, “sau khi ngủ một giấc, tôi lại là chính mình.”

Chẳng lẽ mỗi ngày đều biến đổi bất chợt, không có thời gian cố định?

“Tốt,” tôi nở nụ cười, “Hôm nay có thể đi làm rồi, Lục tổng.”

Khi không đi làm, tôi luôn gọi tên Lục Từ Niên một cách thân mật, nhưng đến những lúc trang trọng, tôi lại cung kính gọi anh là Lục tổng.

Anh ấy ngẩn người một lúc: “…Được.”

Lục Từ Niên lái xe đến dưới tòa nhà công ty, tôi đi theo anh lên thang máy, vừa lúc cùng lên văn phòng báo cáo tiến độ công việc tuần trước.

Lục Từ Niên ngồi trên ghế, bộ vest chỉnh tề không một nếp nhăn, sắc mặt bình thản, khác hẳn với người đàn ông tôi nhìn thấy trên giường hôm nọ.

Báo cáo xong, anh ấy mở lời: “Em…”

Câu nói dang dở tắt nghẹn trong cổ họng, mãi lâu tôi mới nhận được hồi âm.

Nhìn kỹ, tôi mới phát hiện ra người đàn ông đang nheo mắt, nhìn tôi, ánh mắt lại sáng lên.

Lòng tôi rùng mình, vội vàng lao đến chỗ ngồi trước khi người đàn ông nhào vào tôi rồi ôm lấy anh ấy.

Lục Tiểu Hà ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng long lanh nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Tôi nghiến răng, nhắm mắt cam chịu cúi đầu hôn lên trán “ẻm” một cái.

Vì quá cứng nhắc, giống như hai hành tinh va chạm, môi tôi va vào trán người đàn ông, rõ ràng không có chút không khí nào ái muội, nhưng vẫn khiến tim tôi vẫn đập thình thịch.

Tôi sợ anh ấy vẫn không quay lại, bàn tay ôm người chặt chẽ không chịu buông ra.

Văn phòng rơi vào im lặng trong chốc lát.

Thật lâu sau, tôi mới nghe được giọng nói trong trẻo của Lục Từ Niên:

“Nhiếp Khê.”

Tôi buông ra như bị điện giật, nở nụ cười ngốc nghếch với anh để che giấu sự xấu hổ của chính mính.

Người đàn ông nhìn vào mắt tôi, ánh mắt lóe lên một tia sáng khó nhận ra, rồi mỉm cười ôn hòa: “Bắt đầu công việc thôi.”

Tôi nhanh chóng lùi ra ngoài, cửa văn phòng vừa đóng lại, tôi tựa lưng vào cửa, mặt nóng bừng bừng.

Điều tôi không biết là, người đàn ông trong văn phòng ấy, má ửng hồng còn dữ hơn cả tôi.

10

Buổi chiều, tiếng gõ cửa vang lên trong văn phòng. Mái tóc xù xù của Ân Hiểu Hiểu thò ra, mỉm cười gọi: “Chị Nhiếp, trà chiều thôi!”

Phòng ban của chúng tôi luôn được hưởng chế độ đãi ngộ tốt nhất, tất cả nhờ vào vị sếp tài ba Lục Từ Niên.

Mặc dù tính cách có phần lạnh lùng, anh ấy vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho tôi trong giờ nghỉ để bàn công việc. Nhưng không thể phủ nhận rằng, về mặt đãi ngộ thì chính là người tốt nhất công ty.

Rất nhiều nữ nhân viên trong công ty thích anh ấy. Thỉnh thoảng, tôi nghe họ tán gẫu trong phòng trà nước, bảo rằng sếp Lục tuy bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra là một người rất ấm áp.

Cô gái nhỏ má ửng hồng: “Ai mà chẳng mong có một người lạnh lùng với cả thế giới, dịu dàng với mình em làm bạn trai chứ.”

Đúng vậy, ai mà chẳng mong?

Tôi cầm ly cà phê đứng bên cạnh ngẩn người một lúc.

Bỗng dưng nhớ lại buổi chiều nhiều năm về trước, ánh nắng tràn qua khung cửa sổ, tôi thiu thiu ngủ trong thư viện, cuối cùng giật mình tỉnh dậy, chiếc áo khoác trên vai trượt ra, tôi ngạc nhiên nhìn sang phía đối diện, Lục Từ Niên đặt sách xuống, ánh mắt dịu dàng hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ.

Thanh niên mỉm cười ngại ngùng với tôi: “Tỉnh rồi à?”

“Anh sợ em bị cảm lạnh…”

Lúc ấy, Lục Từ Niên chỉ là bạn học đại học mà tôi mới gặp lại.

“Cảm ơn,” tôi khẽ nói, mặt đỏ ửng trả lại áo cho anh.

Đó là năm thứ hai tôi thích anh ấy.

Sự dịu dàng của Lục Từ Niên ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh, như một thứ thuốc độc, khiến người ta nghiện mà không thể cai.

Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn loay hoay trong hũ kẹo ngọt mang tên Lục Từ Niên, cuối cùng lại càng chìm sâu hơn.

Nhưng tôi, cam tâm tình nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.