17.
Lúc đầu khi mới chuyển đến ở cùng Lục Từ Niên, tôi còn hơi dè dặt, nhưng anh lại rất thoải mái, dần dần tôi cũng quen.
Mặc dù thỉnh thoảng anh ấy vẫn đổi cơ thể với Lục Tiểu Hà, nhưng may mắn là lần nào cũng kịp thời đổi lại, không xảy ra sự cố gì.
Phải nói rằng, sống chung với Lục Từ Niên thực sự rất thú vị.
Tan làm không cần tự nấu cơm, việc nhà cũng có người tranh làm mất, còn có người cùng ăn tối trò chuyện, thậm chí còn có thể vuốt ve chó.
Có thể nói, đây chính là cuộc sống hạnh phúc mà tôi hằng mơ ước.
Ăn tối xong, Lục Tiểu Hà chạy vòng vòng quanh trong nhà, nhảy nhót.
Lục Từ Niên lấy dây, nó lập tức hiểu ý và chui vào.
Anh cúi người buộc dây cho nó, lúc đứng dậy liền quay sang hỏi tôi: “Đi dạo không?”
Lục Từ Niên nấu bữa tối quá ngon, tôi ăn hơi no, hơn nữa đây còn là cơ hội tốt để ở bên anh ấy, đương nhiên tôi sẽ không bỏ lỡ, vì vậy liền vội vã gật đầu.
Lục Tiểu Hà bị nhốt ở trong nhà cả ngày, vừa ra ngoài đã vui mừng nhảy nhót khắp nơi.
Lục Từ Niên dắt dây, mặc quần áo bình thường, đi theo sau nó.
Tôi đi không nhanh, vì vậy đã bị tụt lại sau một đoạn.
Chú chó collie giống như nhận ra điều gì đó, đột nhiên dừng lại, một người một chó quay người, đứng yên chờ tôi.
Trong không khí lúc chạng vạng yên tĩnh, thanh bình, đèn đường trong khu phố đã được bật lên, ánh sáng trắng lạnh chiếu lên người Lục Từ Niên và Lục Tiểu Hà, khiến hai người họ giống như đang phát sáng.
Hồi học đại học, tôi rất thích chó mèo, còn tham gia vào hội bảo vệ động vật của trường, trong hội có vài chú chó biên chế, thỉnh thoảng tôi lại được phân công dẫn chúng đi dạo.
Trên đường đi, tôi thường xuyên bắt gặp những ánh mắt nghi ngờ, ngưỡng mộ hoặc kỳ lạ, nhưng thực sự rất vui.
Có một hôm, đúng lúc gặp Lục Từ Niên tan học, tôi đang chuẩn bị dắt ba bé cún về, anh nhìn tôi, có chút ngạc nhiên.
“Tôi là thành viên của hội bảo vệ động vật.”
Tôi đỏ mặt giải thích với anh.
Anh mỉm cười, ba bé cún nhỏ không sợ người lạ, quấn quýt bên chân anh.
Trên người Lục Từ Niên toát ra một vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng các loài động vật nhỏ lại rất thích anh, tôi còn từng thấy bé mèo kiêu ngạo nhất trường cản đường anh đòi được vuốt ve.
Anh cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu chú chó.
“Hội của cậu còn tuyển người không?”
Tôi hơi sững người: “Hình như không tuyển nữa thì phải.”
“Vậy à,” trên mặt anh thoáng hiện ra vẻ thất vọng, “Tôi cũng khá thích chó.”
“Hay là… hay là mỗi lần tôi dắt chó đi dạo đều sẽ gọi cậu đi cùng nhé?”
Tôi nói quá nhanh, suýt chút nữa thì cắn lưỡi.
“Được.” Anh gật đầu, thực sự coi lời tôi là thật, “Vậy lúc nào cậu dắt chó đi dạo nhớ gọi tôi nhé.”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi.”
Lục Từ Niên cùng tôi dắt cún về, trên đường đi, chúng tôi trò chuyện cùng nhau.
“Tôi cũng rất muốn nuôi chó.”
“Muốn nuôi giống gì?”
“Nuôi…” Tôi đảo mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh của vô số chú chó nhỏ,”Collie!”
“Được.”
Khóe miệng Lục Từ Niên khẽ cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói trầm hơn, giống như cưng chiều, lại như đang hứa hẹn, “Vậy thì nuôi Collie đi.”
Sau đó tôi tốt nghiệp đại học rồi đi du học nước ngoài, số lần liên lạc với Lục Từ Niên cũng ít dần, sau khi tốt nghiệp trở về, anh đã đi trước tôi một bước, nuôi một chú chó Collie.
Trong ước mơ được cùng người mình thích bạc đầu giai lão, cũng có cả việc tôi và anh cùng nuôi một bé Collie.
Giờ đây, giấc mơ đó dường như lại có mấy phần đã thành sự thật.
Tôi mỉm cười, chạy vọt tới trước mặt bọn họ, giống như đang chạy vào giấc mơ thời thiếu nữ của mình.
18.
Lục Từ Niên và tôi dắt Tiểu Hà đi dạo ba vòng trong khu phố, cuối cùng đến một quảng trường nhỏ chuyên dành cho các bé chó chơi đùa, đủ các loại chó đang vui đùa với nhau trên sân, Lục Từ Niên vừa buông tay, Tiểu Hà đã lao ra chơi với mấy người bạn của nó.
Chủ chó đứng một bên trò chuyện, có người nhìn thấy Lục Từ Niên liền vẫy tay chào anh: “Tiểu Lục đó à, cậu dắt Tiểu Hà đi chơi đúng không.”
Lục Từ Niên gật đầu: “Chú Lý.”
Người đàn ông trung niên nhìn thấy tôi đứng cạnh anh, có chút ngạc nhiên: “Vị này là…”
Người phụ nữ bên cạnh khẽ khàng thúc ông một cái: “Anh chẳng tinh ý chút nào, nhìn hai người họ xứng đôi vừa lứa như vậy, anh nói con còn có thể là ai chứ, sáng nay tôi còn thấy họ cùng ra ngoài.”
Chú Lý lập tức tỉnh ngộ: “Hóa ra là bạn gái, Tiểu Lục sao giờ cậu mới đưa người ta ra ngoài cùng, hôm qua cô gái nhà đối diện còn hỏi tôi số điện thoại của cậu đấy.”
“Chúng tôi không…”
Tôi vừa mở miệng định giải thích, lại phát hiện mình không cách nào giải thích được.
Nếu chúng tôi không phải là người yêu, vậy tại sao tôi lại bước ra từ nhà của anh.
Càng giải thích càng đen.
Tôi trao đổi ánh mắt với Lục Từ Niên, âm thầm cầu cứu anh.
Sóng não không kết nối thành công, Lục Từ Niên nhìn chú Lý, không để ý đến ánh mắt của tôi, anh không phản bác, cũng không làm rõ mối quan hệ của chúng tôi, chỉ mỉm cười, lảng tránh câu chuyện.
Chú Lý còn muốn nói gì đó với Lục Từ Niên, nhưng bị người phụ nữ bên cạnh kéo đi, trên mặt cô ấy viết rõ ràng mấy chữ: Kém tinh tế, đừng có làm phiền chuyện tình cảm của người ta.
Tôi dở khóc dở cười nhìn bọn họ đi ra chỗ khác.
Lục Từ Niên dắt tôi ra chỗ ghế ngồi.
Gió đêm mát mẻ, xa xa một đàn chó đang vui đùa cùng, Tiểu Hà là con chó chạy nhảy vui vẻ nhất trong số đó.
“Sao anh không giải thích?”
Tôi hỏi.
Lục Từ Niên sững người, sau đó có chút hối lỗi: “Em bận tâm lắm à? Xin lỗi, vì cô ấy nói nhìn thấy chúng ta cùng nhau ra ngoài, nếu anh nói chúng ta chỉ là đồng nghiệp có thể sẽ gây ra một số đồn đoán không tốt, vì vậy…”
À, ra vậy.
Lòng tôi không rõ là cảm thấy thất vọng nhiều hơn hay an tâm hơn.
“Không sao,” tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, “Thật ra càng giải thích lại càng đen, không giải thích là tốt nhất.”
Ánh mắt Lục Từ Niên nhìn tôi mang theo mấy phần thăm dò, nhưng trước khi tôi kịp nhìn kỹ, anh đã vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“Lục Từ Niên,” ban đêm nhiệt độ vẫn còn có chút lạnh, tôi mặc hơi ít áo, cánh tay khẽ nổi da gà, “Anh có nhớ không, hồi học chúng ta cũng từng cùng dắt chó đi dạo.”
“Nhớ chứ.”
Chàng trai nhìn những chú chó đang nô đùa đằng xa, mắt mày ngập tràn vẻ dịu dàng: “Chiều thứ Sáu, Thứ Bảy, em nhắn tin cho anh, anh chờ em dưới tòa nhà số 5, sau đó chúng ta đi dạo quanh hồ Hoa Đình, thỉnh thoảng còn cùng nhau tắm nắng trên bãi cỏ.”
“Em nhớ rồi, có một chú chó tên Hoa Hoa, nó quấn anh nhất, lúc nào cũng thích vây quanh anh.”
“Hoa Hoa?”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Không phải nó rất quấn anh sao?”
“Có sao?”
“Mỗi lần dắt nó đi dạo, nó đều là con chó đầu tiên lao đến chỗ anh.”
“Mỗi lần tắm nắng, hai bé cún nhỏ kia chơi đùa một bên, chỉ có nó là lúc nào cũng quanh quẩn bên anh, muốn thu hút sự chú ý của anh.”
Lục Từ Niên cười lên, “Lúc em nói chuyện với anh, nói hơi lâu một chút, không để ý đến nó, nó sẽ sủa rất to.”
Thật ư, sao tôi không nhớ những chuyện đó chút nào.
Tôi vừa định mở miệng, bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn, người Lục Từ Niên đã nghiêng về phía trước, như sắp ngã ra ngoài, tôi nhanh tay ôm lấy anh.
Chàng trai bị tôi ôm lấy, muốn vùng vẫy nhưng lại không dùng sức, tôi nhìn sang đàn chó trên quảng trường.
Bé chó Collie bị kẹt ở giữa, đột nhiên không di chuyển, cứng đơ nhìn về phía tôi.
Tôi và nó đối mặt với nhau.
Lục Từ Niên bị đám chó bao vây, bối rối.jpg.
Tuy rằng bây giờ mà cười thì đúng là có hơi thiếu đạo đức, nhưng tôi thực sự không thể nhịn được.
“Hahahahaha.”
Tiểu Hà bị tôi cản lại có chút bồn chồn, nó còn muốn chạy ra sân chơi, tôi vừa cười vừa hôn lên cằm nó.
Chú chó Collie bị định thân giữa sân lập tức lại trở nên hoạt bát trở lại, rong ruổi trên quảng trường.
Tôi buông cánh tay ôm Lục Từ Niên ra, che mặt mình lại, không dám cười quá lớn.
Bỗng có một chiếc áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể đắp lên vai tôi.
Tôi hạ bàn tay đang che mắt xuống, kinh ngạc nhìn anh.
Lục Từ Niên bất đắc dĩ mỉm.
“Muốn cười thì cười đi, anh không giận đâu.”
Không hiểu sao tôi lại nghe ra một chút ý tứ cưng chiều trong giọng nói của anh, mỉm cười:
“Cảm ơn.”