19.
Giờ nghỉ trưa, khi tôi đang chơi game trong văn phòng, Ân Hiểu Hiểu gõ cửa bước vào, nói là muốn nói chuyện với tôi.
Vừa mới bước vào, cô nàng đã lôi đồ ăn vặt trong phòng tôi ra chén, sau đó vừa ăn vừa luyên thuyên đủ thứ drama trong công ty với tôi, ai không hợp với ai, dạo này ai thế nào,…
Tôi vừa nghe Ân Hiểu Hiểu lải nhải vừa tranh thủ giật lại mấy miếng khoai tây chiên từ tay cô nàng.
Ân Hiểu Hiểu nhét thẳng một miếng siêu to vào miệng tôi.
“Còn việc này nữa, chị Nhiếp, em cảm thấy Chiêm Kinh Minh có gì đó không đúng.”
Cô gái nhỏ hơi nhăn mặt, dáng vẻ nghiêm túc: “Cậu chạy đến chỗ chị nhiều quá, đến cả lúc trà chiều cũng phải quanh quẩn bên chị, làm em đến chỗ ngồi cũng không có.”
“Thật à?”
Tôi suy nghĩ, hình như đúng như Ân Hiểu Hiểu nói, dạo này Chiêm Kinh Minh lúc nào cũng quanh quẩn gần tôi. Tôi chỉ coi cậu ta như một đàn em chăm chỉ, cũng giống với Ân Hiểu Hiểu, vậy nên cũng không hề nhận ra.
“Lần nào cậu ta tìm tôi cũng đều là vì lý do công việc.”
“Chuyện công việc nào mà nhiều đến thế, em nghĩ là bình phong thôi! Mỗi lần cậu ta đến tìm chị có mang gì theo không?”
Tôi gật đầu.
“Chị thấy chưa! Em đã nói cậu ta có ý đồ xấu mà! Hỏi thì hỏi, còn tặng quà làm gì!?”
Vẻ mặt Ân Hiểu Hiểu toát ra vẻ “quả nhiên là vậy”.
“Nhưng mấy đứa các em cũng tặng mà?”
Không khí của bộ phận chúng tôi rất tốt, giờ nghỉ không phải làm việc lúc nào cũng có người chạy vào văn phòng tôi chơi, trước đây Ân Hiểu Hiểu là người đến thường xuyên nhất, dạo này lại đổi thành Chiêm Kinh Minh.
“Không giống chứ!”
“Có gì khác nhau?”
Ân Hiểu Hiểu há miệng định nói, lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang lời.
Giọng nói của cậu thanh niên vang bên ngoài cửa, mang theo vẻ hân hoan khó mà giấu được: “Chị.”
“Vào đi.”
Chiêm Kinh Minh mở cửa, nụ cười rạng rỡ trên mặt, trong mắt như chứa đựng vô số vì sao lấp lánh, sáng ngời.
Nhìn thấy Ân Hiểu Hiểu, cậu ta sững người một lát, sau đó lịch sự chào hỏi: “Chị Hiểu cũng ở đây ạ.”
“Chị, em mang bánh kem cho chị, là loại chị thích nhất.”
Cậu thanh niên nháy mắt với tôi, không nói một lời đã đặt chiếc túi giấy xinh đẹp lên mặt bàn tôi, “Vừa hay chị Hiểu cũng ở đây, hai người cùng ăn đi nhé.”
“Không cần…”
“Lần trước chị đã chỉnh cho em, đây cứ coi như là lời cảm ơn chị đi.”
Câu nói của cậu ta chặn đứng những lời tôi muốn nói. “Cảm ơn cậu nhiều.”
“Không có gì!” Cậu thanh niên mỉm cười rạng rỡ, “Chị thích là em vui rồi.”
Sau khi Chiêm Kinh Minh rời đi, Ân Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc túi giấy, không ngừng lắc đầu chẹp miệng.
“Chiêm Kinh Minh chịu chơi thật đấy, bánh ngọt của tiệm này không dễ mua đâu.”
“À đúng rồi, nghe nói tiệm bánh này lần nào cũng viết cho khách một tấm thiệp chúc mừng, trên đó còn dán một lá vàng nữa, mau xem xem có phải không!”
Tôi nhìn vào trong túi, trên hộp bánh đặt một tấm thiệp đang tỏa ra một mùi hương hoa nhẹ nhàng.
Ân Hiểu Hiểu thò tay lấy ra, vừa mới liếc một cái, sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ.
“Sao vậy?”
Cô nàng đưa thiệp cho tôi.
Viền ngoài thiệp được đính một vòng lá vàng đúng như Ân Hiểu Hiểu nói, sang trọng nhưng không sến súa.
Ánh mắt tôi rơi trên dòng chữ đầu tiên, cả người cũng cứng đờ.
Hai chữ Khê Khê được viết cách điệu không thể rõ ràng hơn.
Ân Hiểu Hiểu lên tiếng đúng lúc:
“Niên hạ mà không thèm gọi chị, trong lòng chắc chắn có ý khác.”
20.
Vì những lời của Ân Hiểu Hiểu, tôi rối bời suốt cả buổi trưa. cho đến tận lúc cả phòng tụ tập ăn uống sau khi tan làm.
Mười mấy đồng nghiệp vây quanh chiếc bàn lớn, khi tôi và Ân Hiểu Hiểu bước vào, chỉ còn lại 5-6 chỗ ngồi trống.
Tôi vừa định ngồi xuống, bên cạnh đã có người đi trước tôi một bước.
Cậu thanh niên mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ như đứa trẻ, giống như tất cả chỉ là vô ý, khiến người ta không khỏi mềm lòng.
“Chị, chị ngồi đi.”
Tôi mím môi, ngồi xuống.
Ân Hiểu Hiểu vừa định ngồi xuống lại đột nhiên đứng dậy, chuyển chỗ sang vị trí bên cạnh.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi có chút hoài nghi nhìn Ân Hiểu Hiểu, cô nàng đáp lại tôi bằng một nụ cười sâu xa.
Cánh cửa phòng mở ra, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Xin lỗi, tôi có cuộc họp nên đến hơi muộn.”
“Không muộn, không muộn, còn chưa bưng đồ ăn lên.”
“Lục tổng gần đây phải họp nhiều thật đấy.”
Cậu thanh niên mỉm cười ngồi xuống bên cạnh tôi, mùi cỏ cây thoang thoảng bay vào chóp mũi.
Bầu không khí trên bàn ăn chỉ tạm dừng trong giây lát, sau đó lại sôi nổi trở lại, mọi người trò chuyện với nhau rôm rả. Lục Từ Niên đến không lâu, phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên.
Những món ăn vị sắc thơm ngon lần lượt được bày ra trước mắt khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Tôi cầm đũa định gắp đồ ăn, nhưng người bên cạnh lại đi trước tôi một bước, trong chớp mắt đã cầm lấy chiếc đũa dùng chung, gắp đồ ăn vào bát tôi cho tôi: “Chị, ăn đi.”
Người phía bên phải nở một nụ cười rạng rỡ.
Tôi hơi sững người, cảm ơn cậu ta: “Cảm ơn, không cần lo cho tôi đâu…”
“Em thích uống nước ép, anh vừa mới gọi cho em một ly rồi.”
Sao tôi cứ có linh cảm chẳng lành về bầu không khí này vậy nhỉ.
“Cái này ngon lắm, chị nếm thử đi.”
“Cô ấy không thích ăn thịt cừu.”
Lục Từ Niên gắp miếng thịt cừu trong bát tôi ra, bỏ vào bát của mình, khẽ nở một nụ cười với Chiêm Kinh Minh.
Cậu thanh niên hơi khựng lại một lát, sau đó vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi chị, em không biết, sau này em sẽ chú ý hơn.”
Chú ý? Chú ý cái gì mới được chứ?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lục Từ Niên đã lên tiếng: “Cô ấy không thích ăn thịt cừu, không thích ăn rau mùi, không thích nấm, không thích mực, thích ăn cay, nếu thịt cừu được chiên giòn thì chị ấy cũng có thể chấp nhận được, thích ăn…”
Lục Từ Niên liệt kê từng món từng món như đã thuộc lòng.
Bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc im bặt, Ân Hiểu Hiểu ngớ ngẩn hỏi: “Lục tổng, sao anh hiểu chị Nhiếp rõ quá vậy?”
Lục Từ Niên im lặng nhìn tôi
Tôi hơi ngẩn người:
“….Bởi vì, chúng tôi đã quen biết rất nhiều năm rồi.”
“Wow, hai người quen nhau từ khi nào vậy?”
“Tôi và anh ấy là bạn cùng trường cấp 3.”
“Lâu đến vậy sao? Vậy cũng khó trách……”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi chuyện: “Lúc học cấp 3 Lục tổng thế nào?”
“Có lạnh lùng như bây giờ không?”
Lúc học cấp 3, tôi và Lục Từ Niên không thân nhau lắm, hai lớp học cách nhau hai phòng, nhưng thầy giáo dạy vật lý của chúng tôi là một, nên thỉnh thoảng tôi sẽ gặp anh ấy trong văn phòng.
Gặp mặt mấy lần, chúng tôi cứ vậy mà quen nhau.
Nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng lại ở mức quen biết thôi, phải đến tận khi học đại học mới trở nên thân thiết hơn.
Tôi trả lời qua loa lảng tránh vấn đề.
Nhưng mọi người lại càng nhiệt tình hăng hái hơn, bắt đầu quay sang bám riết lấy Lục Từ Niên không buông.
“Vậy còn chị Nhiếp thì sao, hồi học cấp 3 chị ấy thế nào? Hai người không cùng lớp vậy tại sao lại quen nhau?…”
Ân Hiểu Hiểu như súng liên thanh, liên tiếp đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
Lục Từ Niên kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô nàng.
“Cô ấy và tôi cùng học một giáo viên vật lý, quen nhau khi cùng xuống văn phòng hỏi bài.”
“Cô ấy học rất giỏi, hai chúng tôi thường xuyên cạnh tranh hạng nhất nhì môn lý.”
“Thế nào nữa?”
Lục Từ Niên cụp mắt, giống như như đang suy nghĩ, khóe mắt anh ánh lên một tia dịu dàng:
“Thông minh, xinh đẹp…được rất nhiều người thích.”
Tôi ngẩn người, nghe thấy Ân Hiểu Hiểu lập tức tiếp lời: “Đúng vậy! Chị Nhiếp của em đúng là được rất nhiều người thích!”
Trong bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, mà tôi lại dịu dàng nhìn Lục Từ Niên, hơi thất thần.
21.
Đã hơn một tiếng đồng hồ, trên bàn vẫn vô cùng náo nhiệt. Hôm nay vừa hay là thứ sáu, mọi người đều uống đến say khướt. Có mấy người chuyên gia đi chúc rượu, mỗi lần đến chỗ tôi đểu sẽ bị chặn lại.
Chiêm Khinh Minh lúc nào cũng chậm hơn Lục Từ Niên một bước, anh cản hết rượu cho tôi, một người mà phải uống lượng rượu bằng hai.
Rượu quá tam tuần, khuôn mặt của Lục Từ Niên đã say rượu đỏ bừng, đôi mắt phượng mang theo chút mê man, đứng dậy định đi ra nhà vệ sinh, lúc rời đi còn có chút loạng choạng.
Tôi thấy vậy liền có chút lo lắng, định đứng dậy đi theo anh.
Bàn tay tôi bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy.
Chiêm Kinh Minh uống rất nhiều, đôi mắt thường ngày sáng ngời giờ mờ đi vì say, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, bĩu môi như một đứa trẻ đang làm nũng: “Chị, Lục tổng đã là người lớn rồi.”
Tôi hơi sững người. Bàn tay bị cậu ta nắm lấy còn đeo một sợi dây đỏ.
Anh ấy là một người trưởng thành.
Hơn nữa còn còn có khả năng biến thành một con chó trưởng thành nữa.
Nói không chừng còn có thể tung tăng chạy nhảy dọc hành lang nữa.
Tôi đã thề sống chết phải bảo vệ quyền lợi để Lục Từ Niên sống trên trái đất.
Tôi gỡ tay cậu ta ra, bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”
“Tôi phải đi xem thử.”
Không chỉ vì anh có thể sẽ hoán đổi cơ thể với Lục Tiểu Hà, mà còn vì những suy tính riêng của tôi nữa.
Bất kể anh có bị biến đổi hay không, người bản thân thích sao có thể không quan tâm được.
Chiêm Kinh Minh ngẩn ra, nhìn bàn tay mình đang khựng lại giữa không trung, bầu không khí có chút lúng túng.
“Em biết rồi.”
Cậu ta lại nở một nụ cười quen thuộc: “Vậy chị cứ đi đi.”