Sếp Tui Biến Thành Cún Rồi!

Chương 7


22.

Ta tìm thấy Lục Từ Niên ở khúc rẽ hành lang.

“Lục Từ Niên!”

Bước chân của anh khựng lại, quay người, trên môi nở nụ cười dịu dàng, trong mắt lấp lánh ánh sáng, soi bóng bóng hình nhỏ bé của tôi.

“Nhiếp…”

Nửa câu sau đột nhiên biến mất, hai mắt anh mở to, ngây thơ nhìn quanh, sau đó lại há miệng, một tiếng “gâu” sắp sửa bật ra.

Phía sau vang lên tiếng bước chân của hai người.

Tôi vội vàng lao tới, ép Lục Từ Niên vào một góc khuất, một tay bịt miệng anh lại.

Hai người phía sau tăng tốc, dần dần khuất khỏi hành lang.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào đôi mắt chó con ngây thơ của Lục Tiểu Hà, thầm bật cười.

Đúng là nghĩ sao ra vậy mà.

Ánh sáng ở khúc rẽ hành lang mờ ảo, còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng tiệc qua vách tường, xung quanh không còn tiếng bước chân nào nữa.

Tôi hơi thả lỏng một chút, Lục Tiểu Hà ngoan ngoãn bị tôi giữ chặt ở góc khuất, chớp chớp mắt nhìn tôi.

Tối nay Lục Từ Niên uống hơi nhiều rượu, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi.

Chú cún nhỏ say xỉn.

Cụm từ dễ thương khiến khóe môi tôi khẽ cong lên, nhón chân lên định theo thói quen hôn lên má anh.

Trong nháy mắt, anh bỗng nhiên né tránh.

Cảm giác mềm mại khiến tôi như bị sét đánh.

Đôi mắt phượng của người đàn ông sáng rực lên trong nháy mắt, sau đó lại trở nên mơ hồ, khí chất lạnh lùng lại một lần nữa bao trùm.

Anh cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Gần quá.

Gần đến mức trong mắt chúng tôi chỉ còn có nhau, hơi thở hòa quyện, cảm giác vẫn còn lưu lại trên môi.

Tim tôi lỡ nhịp, theo bản năng muốn lùi lại.

Hơi ấm từ bàn tay trên eo truyền qua lớp áo, nóng bỏng, bàn tay kia đỡ lấy đầu tôi, trước khi tôi kịp phản ứng lại, đã dịu dàng ma sát trên môi tôi.

Tôi trợn tròn mắt.

Mùi rượu lan ra trong miệng, còn mang theo vị bạc hà ngọt ngào.

Đầu óc tôi như cỗ máy không chịu nổi áp lực, khoảnh khắc này đã không còn khả năng hoạt động.

Để mặc anh dẫn dắt các giác quan.

Ta thở hổn hển, tựa trán lên ngực anh, đầu óc ong ong, như muốn nổ tung.

Bàn tay Lục Từ Niên ôm quanh eo tôi không hề buông ra.

Anh không nói gì, chôn đầu vào vai tôi.

Cả hai chúng tôi đều trở thành những đóa nấm rụt rè cúi đầu.

“…Tiểu Hà?”

“Không phải.”

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn xen lẫn chút ham muốn mơ hồ.

Mặt tôi đỏ bừng.

“Xin lỗi.”

Tôi bỗng dưng ngẩng đầu lên: “Tại sao phải xin lỗi?”

“Vừa rồi… đã hôn em mà không hỏi ý kiến của em.”

Bàn tay anh đặt trên eo tôi siết chặt hơn.

“Xin lỗi.”

“Tại sao anh lại hôn em?”

Đầu óc tôi trống rỗng, buột miệng nói thẳng với Lục Từ Niên.

Bầu không khí trong hành lang bỗng trở nên ngột ngạt. Lục Từ Niên buông lỏng tay.

Tôi chờ đợi một hồi, chỉ nghe tiếng nhạc du dương vọng từ xa từ đại sảnh tiệc.

“Bây giờ không phải là lúc thích hợp.”

Anh nói chuyện rất nhỏ, không phải để trả lời tôi, mà như đang tự nói với chính mình.

“Ban đầu anh định tìm một dịp trang trọng để nói với em.”

“Nhưng không thể đợi được nữa.”

“Cái gì?”

Tôi không nghe rõ câu tiếp theo của anh.

“Anh không thể đợi được nữa.”

“Tiểu Khê.”

Anh ấy cúi xuống, từng chữ từng lời nỉ non bên tai tôi, gọi tên tôi một cách da diết ái muội.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đôi mắt lấp lánh vô số vì sao, ánh sáng lấp lánh.

Nụ cười nơi khóe mắt xua tan đi vẻ lạnh lùng của anh, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng hơn cả mây trời.

“Anh thích em.”

“Tiểu Khê, anh thích em.”

Hành tinh trong vũ trụ từng cái một nổ tung, hóa thành vô số vì sao lấp lánh, lấp lánh trong tâm trí tôi.

Tôi phải mất rất nhiều sức lực mới lấy lại được giọng nói của mình.

“Em cũng thích anh.”

23

Nhìn vào chiếc gương, đôi môi sưng đỏ của tôi hiện lên đầy vẻ oán trách.

Thủ phạm đứng bên cạnh, nụ cười vô tội còn vương vấn men say. Cả buổi tối nay, khóe miệng Lục Từ Niên không hề hạ xuống.

“Làm sao bây giờ?”

Lục Từ Niên lắc đầu nguầy nguậy.

“Đừng về nữa.”

“Cái gì?”

“Nhắn tin cho họ, nói chúng ta đi trước.”

Say xỉn rồi, Lục Từ Niên trở nên rất nổi loạn,

“Ngày đầu tiên của chúng ta, em vẫn phải về tiếp khách cho những kẻ say xỉn kia sao?”

Tôi như nghe được một câu chuyện tiếu lâm: “Em không phải là kẻ say xỉn sao?”

Anh đột ngột đưa tay, nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón đan xen.

“Khác nhau.”

“Khác nhau ở điểm nào?”

Anh suy nghĩ nghiêm túc một lúc.

“Em đã nói, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

“Vậy nên,”

“Chúng ta trốn đi thôi.”

24

Tôi thật sự đã trốn cùng Lục Từ Niên.

Anh ấy say xỉn không thể lái xe, tôi muốn lái xe nhưng lại bị anh kéo lại.

“Anh muốn đi dạo với em,” người đàn ông mặt đầy vẻ lưu manh nói.

“Đừng chấp nhất với kẻ say xỉn,” tôi thầm nhủ trong lòng.

Hai chúng tôi cùng nhau bước đi trên đường phố, thành phố lung linh ánh đèn về đêm, làn gió khô hanh thổi vào mặt, mọi thứ đều trở nên yên bình và tĩnh lặng.

Vai kề vai, tay nắm tay nhau, chúng tôi thong thả bước đi trên đường.

“Anh thích em từ khi nào?”

Bỗng nhiên tôi lên tiếng hỏi.

“Hồi cấp 3 nhỉ, lúc nào cũng nghe thầy cô khen em giỏi, thầy giáo dạy vật lý hay khen em lắm.”

“Anh thấy em trong văn phòng vài lần, em còn giảng bài cho anh nữa, giảng rất rõ ràng.”

“Lúc đó anh đã thích em rồi à?”

“Không phải.”, Lục Từ Niên thành thật lắc đầu, chỉ là anh thấy em rất giỏi.

“Có một lần, anh chạy bộ trên sân vận động, bị mất thẻ, đang vội đi ăn, em đuổi theo anh chạy mãi mới đuổi kịp, đưa thẻ cho anh.”

“Hôm đó mặt trời sắp lặn, chiếu vào mặt em, em cười lên, ấm áp vô cùng.”

“Bỗng nhiên anh thấy tim mình đập nhanh lắm.”

“Vậy sao không tỏ tình với em?”

Tôi cười đùa trêu chọc.

“Bởi vì… em quá tốt, xinh đẹp, thông minh, xung quanh lúc nào cũng có rất nhiều người. Anh nghe người ta nói, có rất nhiều người viết thư tình cho em, nhưng đều bị từ chối.”

Anh ấy dừng lại một chút.

“Anh… lúc đó quá nhàm chán, rất tẻ nhạt.”

“Sau này khi lên đại học, gặp lại em ở cổng trường, em chào anh, lúc đó anh cảm thấy như mình đang mơ vậy.”

“Rồi sau đó, em đến công ty chúng ta…”

Anh ấy cúi xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng, “Anh đã dùng hết may mắn cả đời này rồi.”

Lục Từ Niên cười lên, hai bên má hiện ra hai lúm đồng tiền, ngọt ngào vô cùng.

Tôi hơi choáng váng: “Không phải.”

“Cái gì?”

“Không phải may mắn,” tôi đưa tay ấn vào lúm đồng tiền của anh, nghiêm túc nói, “Anh tưởng, tại sao em lại cố tình vào công ty anh chứ?”

Lục Từ Niên có chút ngẩn người, sau vài giây như bị hạnh phúc to lớn làm choáng ngợp: “Em đừng nói là…”

“Đúng vậy.”

Tôi cười gật đầu.

“Em cũng thích anh rất nhiều năm rồi.”

25

Tôi và Lục Từ Niên xác định mối quan hệ, mỗi ngày đều chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.

Mấy ngày sau tôi mới phát hiện, Lục Từ Niên đã một thời gian không hoán đổi cơ thể với Lục Tiểu Hà.

Buổi tối Lục Từ Niên ôm tôi đọc sách, tôi nhắc đến việc có nên đi tìm bà đồng xem thử nữa không, anh sững sờ một chút, đột nhiên ném ra một chủ đề không liên quan:

“Hôm đó, em đi cái chùa kia, là đi cầu duyên phải không?”

“Đúng vậy.”

“Em vốn dĩ, muốn cầu gì?”

Cố ý bẫy tui hả!??

“Biết rõ mà còn hỏi!”, tôi bực mình, đấm nhẹ vào vai anh. Anh nhìn vào mắt tôi, bỗng hiểu ra, mỉm cười trìu mến:

“Ngôi chùa đó, vốn dĩ là nơi cầu duyên linh nghiệm nhất.”

“Hôm đó nghe anh nói, bỗng dưng em hiểu ra.”

“Ngày trước khi em đến, anh cũng đã đến ngôi chùa này, anh cũng cầu duyên.”

Lông mày cong cong, Lục Từ Niên ý tứ rõ ràng.

“Anh chỉ muốn nói…”

“Duyên phận của chúng ta, là trời định.”

Thế giới của tôi như bừng nở hoa trong chốc lát.

“Vậy thì chúng ta phải đi đáp lễ Bồ Tát!”

Tôi chợt nhớ ra.

Lục Từ Niên gõ nhẹ lên trán tôi: “Cuối tuần đi.”

Tôi gật đầu lia lịa, rồi lại chợt nhớ ra điều gì đó:

“Vậy tại sao anh luôn hỏi em về công việc vào thời gian nghỉ ngơi của em?”

Sắc mặt anh thay đổi, như không muốn trả lời.

Tôi nắm lấy tay anh và lắc nhẹ.

“Bởi vì… anh muốn nói chuyện với em,” khuôn mặt anh hiện lên vẻ ngây thơ gần như trẻ con, như một thiếu niên mới chớm nở tình yêu nhưng không biết phải làm thế nào.

“Nhưng anh không biết phải nói gì cả, mỗi khi nghe thấy giọng em anh lại cảm thấy lo lắng… không biết phải nói gì, chỉ khi nói chuyện về công việc anh mới có thể nói chuyện bình thường.”

Tôi sững sờ một lúc, rồi ôm bụng cười lớn.

“Cười, cười cái gì?”

Anh có chút bối rối, trông hơi ngốc nghếch.

“Anh dễ thương quá,” tôi nín cười, bỗng ôm lấy cổ anh và hôn lên má anh một cái.

Lục Từ Niên bị hành động đột ngột của tôi làm cho giật mình, tai lập tức đỏ bừng, cũng nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn.

26

Người tôi vừa gặp đã yêu, cuối cùng cũng trở thành người sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.

Tôi và Lục Từ Niên thầm thương trộm nhớ nhau, nhưng cả hai đều hèn nhát suốt bao nhiêu năm.

May mắn thay, ngay cả ông trời cũng giúp chúng tôi.

– Hết –


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.