Tâm Người Xưa

Phần 3


6

 

Ta khóc một trận, rồi không nghĩ nhiều nữa.

 

Mẹ thì không ghi thù với con.

 

Vả lạ chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, ta có thể so đo gì với nó đây?

 

Cho đến khi Tạ Ngọc Như đề nghị, muốn Chu nhi chuyển đến cung Quan Thư.

 

Muốn ghi tên hắn dưới danh nghĩa của nàng ta, người quý phi này.

 

“Bệ hạ, thiếp biết người e dè phụ thân, e dè nhà họ Tạ.”

 

“Nhưng thiếp yêu người như vậy, làm sao nỡ để người khó xử?”

 

“Thiếp không sinh con.”

 

“Thiếp thật lòng yêu thương Chu nhi, chỉ cần người giao Chu nhi cho thiếp, cả đời này thiếp sẽ không sinh con nữa!”

 

Đêm mưa gió sấm sét ấy, Tạ Ngọc Như ngay ở trước mặt ta và Tiêu Diễn.

 

Uống cạn một bát thuốc tuyệt tự.

 

“Hoàng hậu nương nương, nếu người thật sự yêu thương Chu nhi, hãy giao hắn cho thiếp!”

 

“Thiếp có thể cho hắn cả nhà họ Tạ! Còn người, người có thể cho hắn cái gì, hả?”

 

Nàng ôm bụng, khóc đến tan nát cõi lòng.

 

Nhưng ta không muốn!

 

Không ai biết ta đã khó khăn thế nào để sinh hạ Chu nhi.

 

Cũng như không ai biết, trong ba năm ở doanh trại địch, để sống sót, để bảo vệ Chu nhi.

 

Ta đã phải chịu đựng những nhục nhã gì.

 

“Một đứa trẻ thôi mà!”

 

“Cho quý phi rồi tương lai nàng cũng là thái hậu.”

 

“Giao A Man, nàng còn muốn gây chuyện đến đâu nữa?!”

 

Tiêu Diễn đau lòng đỡ lấy Tạ Ngọc Như, giận dữ quát lên.

 

Ta nhìn dòng m.á.u chảy ra từ dưới thân Tạ Ngọc Như, liệu ta có sai không?

 

Muốn giữ lại đứa con của mình, có gì là sai?

 

Chu nhi đúng lúc đó xông vào.

 

Hắn đẩy mạnh ta một cái: “Ngươi không hề yêu ta! Ngươi không phải nương ta!”

 

“Ngươi chẳng có gì cả, còn muốn chiếm đoạt ta!”

 

“Sao ngươi không c.h.ế.t sớm đi?!”

 

Rầm rầm rầm——

 

Một tiếng sấm nổ vang trời.

 

Ta ngã ngồi xuống đất.

 

Nhìn ba người đang quây quần bên nhau, cuối cùng ta cũng hiểu ra.

 

Ta đã sai.

 

Sai hoàn toàn.

 

Họ mới thực sự là một gia đình.

 

Ta đã chiếm lấy vị trí hoàng hậu của họ.

 

Chiếm lấy đứa con của họ.

 

Lẽ ra, ta nên biến mất từ lâu.

 

7

 

Ta lâm bệnh.

 

Năm xưa vị hòa thượng đó không lừa dối ta.

 

Ta suy sụp nhanh chóng và tự nhiên.

 

Ngày thứ năm sau khi uống thuốc, ta bắt đầu ho ra máu.

 

Chỉ là sức khỏe ta trước giờ rất tốt, mà vị quý phi ở cung Quan Thư lại cũng mới uống thuốc tuyệt tự.

 

Nên tất cả ngự y đều tập trung ở bên đó.

 

Không ai nhận ra tình trạng khác thường của ta.

 

Ngày thứ bảy, Tiêu Chu trở về một lần.

 

Thấy ta nằm trên giường, hắn không bước đến.

 

Chỉ ấp úng nói: “Mẫu hậu, người đừng trách con.”

 

“Người sau này sẽ có những đứa con khác.”

 

“Nhưng quý phi mẫu thân, chỉ có mình con thôi.”

 

Nói xong, hắn cầm lấy chiếc nỏ tay rồi chạy đi.

 

Ta cười, rồi bắt đầu ho.

 

Không muốn để tỳ nữ phát hiện, ta cố nuốt lại m.á.u vừa ho ra.

 

Ban đêm, Tiêu Diễn cũng đến.

 

Gã dường như muốn “thưởng” cho ta, còn cởi áo muốn cùng ta đồng phòng.

 

Ta dùng sức đẩy gã ra.

 

Kèm theo những cơn ho liên tục.

 

“Mùi m.á.u từ đâu vậy?”

 

Trong phòng không đốt đèn, gã không nhìn rõ.

 

Ta cố giữ nhịp thở: “Thần thiếp đến kỳ nguyệt sự.”

 

Tiêu Diễn khựng lại, nhưng cũng không rời đi, mà ngược lại còn đến ôm ta.

 

“Quý phi nương nương đang yếu, chắc hẳn không muốn ngửi thấy mùi của ta trên người bệ hạ.”

 

Cuối cùng Tiêu Diễn cũng rời xa ta một chút.

 

Nhưng gã lại ngồi dậy, nắm lấy tay ta.

 

“A Man, ngoan một chút, có những chuyện, nhịn một chút rồi sẽ qua.”

 

“Dù sao đi nữa, Chu nhi là do nàng sinh ra, mãi mãi là con của nàng.”

 

Ta không đáp.

 

Gã lại nói:

 

“Ngày rằm tháng này, để ta đưa nàng ra ngoài cung chơi?”

 

“Ta muốn về làng Tiêu gia.” Ta nói.

 

“Được. Đợi trẫm có thời gian…”

 

“Ta muốn về làng Tiêu gia.”

 

Tiêu Diễn có lẽ đã cau mày.

 

“Đợi ngày mai khi Chu nhi chính thức được giao cho Tạ Ngọc Như…”

 

“Được.”

 

Ta rút tay ra.

 

Tiêu Diễn còn muốn nắm lại, nhưng bên ngoài cung nhân vào bẩm:

 

“Bệ hạ, quý phi nương nương gặp ác mộng…”

 

“Đi đi.” Ta kéo chăn của mình lại.

 

Tiêu Diễn nhìn ta một lúc, không động đậy.

 

“Bệ hạ, quý phi nương nương bên kia…” Bên ngoài giục giã.

 

“Đủ rồi!”

 

Tiêu Diễn quát lớn.

 

Gã đứng dậy mặc y phục.

 

Ta quay mặt đi, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, mới mở mắt.

 

Tiêu Diễn giờ đã không còn dáng vẻ như xưa.

 

Cả thân hình cũng không còn giống trước nữa.

 

Giờ đây, gã cao lớn và thanh tú, trông giống hệt một công tử quyền quý sinh ra đã được nuông chiều.

 

Nhưng ta chỉ nhìn theo bóng lưng gã.

 

Càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.

 

Không biết vì sao, bỗng nhiên lại biến thành cậu bé lùn tịt của năm nào.

 

“Giao A Man, ngươi có sức mạnh, ta có trí tuệ, chúng ta cùng chơi, dù có là thiên vương lão tử cũng không sợ!”

 

“Giao A Man, ngươi có sức mạnh, ta có trí tuệ, ngươi gả cho ta, sợ gì nữa?!”

 

“Giao A Man, ngươi có sức mạnh, ta…”

 

Không.

 

Tiêu Diễn à, ta, ta không còn sức lực nữa rồi.

 

Ta “ọe” một tiếng, phun ra một ngụm m.á.u lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.