8
Thái tử điện hạ sắp được chuyển sang danh nghĩa quý phi.
Nhưng rõ ràng, hoàng hậu nương nương vẫn còn sống.
Sự sủng ái mà bệ hạ dành cho quý phi nương nương quả thật là chưa từng có trong lịch sử!
Hơn nữa, việc chuyển danh nghĩa vốn chỉ là việc của Nội vụ phủ, chỉ cần động bút ký là xong.
Thế mà hôm đó, quý phi nương nương nũng nịu làm nũng trong lòng bệ hạ:
“Dù sao cũng phải để Chu nhi trước mặt mọi người, dâng cho thiếp một chén trà chứ?”
“Nếu không, cứ như là thiếp cướp con của nàng ta vậy.”
Bệ hạ không cần suy nghĩ, liền gật đầu đồng ý.
Vì vậy, sáng sớm hôm ấy, cung Quan Thư vô cùng náo nhiệt.
Bệ hạ, thái tử điện hạ, quý phi nương nương, mấy vị tần phi vừa được nạp vào cung tháng trước.
Cả Tạ Tể tướng cũng có mặt.
Tiêu Chu đã không thể chờ đợi được nữa.
Quý phi nương nương đã sớm nói với hắn.
Trở thành con của nàng, hắn sẽ có ông ngoại, bà ngoại, còn có mấy cậu nữa.
Có thể thường xuyên được đưa ra ngoài cung chơi.
Nhưng giờ đã sắp hết giờ mà hoàng hậu vẫn chưa xuất hiện.
“Cô đã nói là không thể tin được mà! Chắc chắn là bà ta hối hận rồi!”
Tiêu Chu bực tức đá vào bàn trà trước mặt.
“Cẩn thận kẻo làm đau chân.” Tạ Ngọc Như bế hắn lên đặt trên đầu gối, nhìn về phía trên: “Bệ hạ…”
Tiêu Diễn mặt tối sầm: “Đi mời hoàng hậu.”
Lập tức có cung nhân rời đi.
“Thiếp đã biết mà, nàng ta chỉ là lừa gạt thiếp thôi.”
Tạ Ngọc Như đỏ mắt.
“Làm sao nàng ta có thể nỡ rời xa Chu nhi.”
“Tại sao nhất định phải có bà ta?” Tiêu Chu không hài lòng nói: “Phụ hoàng ở đây, mẫu phi ở đây là đủ rồi.”
“Đâu phải dâng trà cho bà ta!”
“Điện hạ.” Tạ Tể tướng lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương là sinh mẫu của điện hạ, điện hạ nên kính trọng.”
Tiêu Chu cúi đầu, lẩm bẩm: “Chỉ là hôm qua không dỗ dành bà ta thôi mà…”
“Ngày khác ta sẽ dỗ dành bà ấy.”
Thêm một tách trà nữa trôi qua, vẫn không thấy hoàng hậu xuất hiện.
Tiêu Diễn “đinh” một tiếng đặt tách trà xuống, định nổi giận.
Cung nhân vừa rời đi vội vã trở lại.
Vừa vào điện, liền hoảng sợ quỳ xuống: “Bệ hạ!
“Hoàng hậu nương nương… nương nương… đã băng hà rồi!”
9
Thật ra, ta cũng không chắc liệu loại thuốc đó có thực sự giúp ta giả c.h.ế.t để trốn thoát hay không.
Năm mười bốn tuổi, ta đã cứu một tiểu hòa thượng.
Vốn dĩ chẳng phải hành động mong cầu đền đáp, nhưng tiểu hòa thượng đó đã giữ lấy ta.
“Cô nương có mệnh cách quý giá vô cùng, xin hãy nhận lấy vật này từ bần tăng.”
Ngài ấy đưa cho ta một quyển sách, dặn ta sau này trao lại cho phu quân của mình.
Khi ấy ta chưa bàn hôn sự với Tiêu Diễn, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nhưng ngài ấy lại nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi đưa thêm cho ta một lọ sứ nhỏ.
Sau khi cẩn thận dặn dò cách dùng, ngài ấy thở dài một tiếng:
“Nếu có phúc mà không biết quý trọng, thật đáng tiếc, thật đáng than.”
Lắc đầu rồi rời đi.
Nhiều năm, ta vẫn coi đó là một chuyện lạ.
Cho đến khi Tiêu Diễn nói với ta rằng, quyển sách đó là một binh thư.
Và nhờ cuốn binh thư ấy, gã đã giành chiến thắng hết trận chiến khó khăn này đến trận chiến khó khăn khác.
Vậy thì, có lẽ lọ “thuốc giả chết” mà tiểu hòa thượng đưa ta cũng thực sự kỳ diệu như vậy chăng?
Ta đã làm theo cách mà ngài ấy nói năm xưa, uống thuốc.
Rồi theo như lời ngài ấy, gửi tin tức đến ngôi chùa bên ngoài cung.
Đêm đó, sau khi Tiêu Diễn rời đi, ta dùng m.á.u viết một bức huyết thư.
Ta viết:
**[Dĩnh ca, ta muốn về làng Tiêu gia.
Hãy chôn ta dưới rừng đào nhé.]**
Ta không chắc liệu gã có làm theo lời ta hay không.
Nhưng khi ta tỉnh lại, ta ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của hoa đào.
“Bệ hạ!”
Ta thậm chí còn nghe thấy tiếng người: “Bệ hạ! Hoàng hậu nương nương đã đi rồi, ngài hãy để nương nương yên nghỉ đi!”