Tâm Người Xưa

Phần 7


15

 

Tiêu Diễn dừng chân tại một quán trọ hẻo lánh.

 

Có lẽ y đã bao trọn cả quán trọ, không có ánh đèn, cũng không có tiếng người.

 

Ta đẩy cửa bước vào, thấy đầy sàn là những mảnh sứ vỡ, cùng với bàn ghế bị đập nát.

 

Tiêu Diễn ngồi gục trong một góc, tay cầm một vò rượu.

 

Nghe thấy tiếng động, gã liền giơ tay định ném qua.

 

Nhưng khi thấy ta, gã chợt khựng lại.

 

Ta tìm một chiếc ghế còn lành lặn, ngồi xuống.

 

Tiêu Diễn chăm chú nhìn ta.

 

Một lúc lâu sau, gã mới lên tiếng: “Nàng đã kết hôn với người thợ rèn đó rồi?”

 

“Ừm.”

 

“Cô bé đó, là con gái của hai người?”

 

“Ừm.”

 

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Bốn tuổi.”

 

Im lặng một lúc.

 

Rồi gã lại cất tiếng, giọng khàn khàn: “Nó giống hệt nàng hồi nhỏ.”

 

“Ngài còn nhớ sao.”

 

“Trẫm không nhớ ư?”

 

Tiêu Diễn cười nhạt: ‘‘A Man, từng nụ cười, từng nét mặt của nàng, trẫm làm sao có thể quên?

 

“Nhưng nàng lại gả cho người khác.”

 

“Giao A Man, nàng dám gả cho người khác?!”

 

Y đột ngột ném vỡ vò rượu trong tay.

 

“Chúng ta đã quen biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, là phu thê từ thuở thiếu thời, cùng nhau trải qua ngọt bùi cay đắng.”

 

“Chúng ta thề nguyền dưới rừng đào, trước mặt phụ mẫu, hẹn ước đến tận kiếp sau.”

 

“Sao nàng dám, gả cho người khác, sinh con cho người khác?”

 

Gã từng bước tiến tới, bất ngờ siết chặt vai ta.

 

“Y vừa chạm vào nàng sao? Y đã chạm vào đâu?!”

 

Ta nhặt một mảnh sứ, đặt lên cổ mình:

 

“Bệ hạ, nếu không thể nói chuyện đàng hoàng, đêm nay không cần tiếp tục nữa.”

 

Gã như bị bỏng, vội vàng buông ta ra.

 

“Lùi lại ba bước.”

 

Tiêu Diễn làm theo.

 

Ta hạ mảnh sứ xuống, quay mặt đi:

 

“Bệ hạ đêm khuya muốn gặp dân nữ, vì chuyện gì?”

 

Tiêu Diễn lại vội vàng tiến lên, nắm lấy cổ tay ta:

 

“A Man, theo trẫm về.”

 

“Ngôi hoàng hậu vẫn luôn để dành cho nàng.”

 

“Theo trẫm về, nàng vẫn là hoàng hậu của trẫm.”

 

Đến lượt ta cười.

 

“Bệ hạ, ngài nghĩ điều đó có thể sao?”

 

Ta bình tĩnh nhìn gã.

 

Tiêu Diễn cũng nhìn ta.

 

Bàn tay gã nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, càng lúc càng chặt, nhưng sắc mặt gã lại càng lúc càng trắng bệch.

 

“A Man, nàng biết có nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhà họ Tạ thế lực lớn…”

 

“Vậy nên ngài cảm thấy an tâm mà một lòng hai dạ, trăng hoa ong bướm.”

 

“Ta…”

 

“Ngài có biết vì sao ta dám chắc rằng ngài sẽ chôn ta dưới rừng đào không?”

 

Cũng không đợi gã lên tiếng, ta nói tiếp: ‘‘Ta luôn biết rõ mà.”

 

“Món quà sinh nhật ngài tặng nàng ta.”

 

Món quà sinh nhật của quý phi nương nương khi nàng ta tròn mười chín tuổi.

 

Là một bức thư pháp do chính hoàng đế bệ hạ viết.

 

**’Sinh đồng tâm, tử đồng huyệt.’**

 

Gã nghĩ rằng ta không biết mấy chữ đó, khi viết, còn để ta mài mực cho gã.

 

Tiêu Diễn mở miệng, nhưng không thể nói nên lời.

 

Ta gạt tay gã ra, đứng dậy.

 

“A Man.”

 

Gã gọi ta: ‘‘Nếu ta nói rằng chỉ sau khi nàng rời đi, ta mới nhận ra mình đã sai lầm thế nào thì sao?”

 

“Kể từ khi nàng rời đi, ta ăn không ngon, ngủ không yên, ta…”

 

“Bệ hạ.” Ta ngắt lời gã.

 

Không quay đầu lại: ‘‘Ngài từng dạy ta.”

 

“Có những chuyện, nhẫn nhịn một chút, rồi sẽ qua.”

 

16

 

Tiêu Diễn không xuất hiện nữa.

 

Có lẽ gã đã trở về.

 

Kinh đô nước Ứng và kinh đô nước Thương cách nhau rất xa, gã không thể rời triều đình quá lâu.

 

Nhưng Tiêu Chu lại ở lại.

 

Ngày đầu tiên, hắn chỉ đứng ở cửa sân, lo lắng nhìn vào bên trong.

 

Ngày thứ hai, hắn buồn bã ngồi xổm trên mặt đất, trông như một chú chó lang thang bị bỏ rơi.

 

Ngày thứ ba, Thẩm Chân đưa hắn vào nhà.

 

Thẩm Chân biết tất cả mọi chuyện.

 

Đêm hôm ấy, khi tiếng gõ cửa không ngớt, chính y đã khuyên ta:

 

“Nương tử, chúng ta làm nghề rèn, phải giữ cho mọi thứ gọn gàng, dứt khoát.”

 

“Một thanh kiếm tốt phải qua ngàn lần tôi luyện, mới có thể tiến công kẻ địch, còn lui thì có thể tự bảo vệ mình.”

 

“Đi đi, chẳng qua là một lần tôi luyện nữa thôi.”

 

Ngọn lửa mang tên Tiêu Chu này, ta thực sự không biết phải đối mặt thế nào.

 

Hắn là đứa con ta đã sinh ra, là m.á.u thịt của ta.

 

Ta đã yêu thương hắn hết lòng.

 

Không oán không hận mà hy sinh tất cả vì hắn.

 

Nhưng cuối cùng, hắn lại trở thành lưỡi d.a.o trong tay kẻ khác.

 

Ta không thể nào dùng những từ như “oán” hay “hận” để nói về đứa con mình sinh ra.

 

Tiêu Chu cũng đã lớn hơn một chút, không còn quấn quýt lấy ta.

 

Thẩm Chân dành cho hắn một căn phòng, hắn vô cùng biết ơn, cả ngày gọi “Thẩm thúc thúc” trước ‘‘Thẩm thúc thúc” sau.

 

Đối với Diểu Diểu, hắn cũng rất dịu dàng và ân cần.

 

Chỉ là Diểu Diểu không thích hắn.

 

Mỗi lần đều xảy ra tranh cãi:

 

“Diểu Diểu không phải là muội muội của huynh.”

 

“Mẫu thân là mẫu thân của Diểu Diểu, không phải của huynh!”

 

Mỗi lần như vậy, Tiêu Chu liền như bị rút cạn sức lực, mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói:

 

“Người là mẫu thân của ta.”

 

Tiêu Chu ở lại đây ba tháng.

 

Dường như sợ ta không vui, hắn không gọi ta là “mẫu thân”, nhưng vẫn kiên quyết gọi Diểu Diểu là “muội muội”.

 

Hắn cũng không đưa ra yêu cầu gì đặc biệt, thỉnh thoảng ta làm món ăn vặt cho Diểu Diểu.

 

Hắn liền nhờ con bé chia cho hắn một ít.

 

Ba tháng sau, có hai thị vệ nội cung đến.

 

Ta biết hắn sắp phải đi rồi.

 

Tối hôm đó, hắn cố ý đứng dưới mưa.

 

Hắn dễ bị sốt và co giật, nên ta không thể không qua xem hắn.

 

Hắn nắm lấy tay áo ta:

 

“Mẫu thân, người thật sự… không cần Chu nhi nữa sao…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.