17
“Mẫu thân, Chu nhi biết lỗi rồi.”
Tiêu Chu không bị sốt, chỉ hơi ho.
Mỗi khi ho, nước mắt hắn lại rơi lã chã:
“Mẫu thân, khi đó con còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
“Câu nói đó là do Tạ quý phi dạy con nói.”
“Bà ấy nói chỉ cần nói câu đó, mẫu thân sẽ buông tay.”
“Bà ấy giả vờ làm người tốt, hứa cho con nhiều lợi ích, con không cưỡng lại được cám dỗ…”
“Con cứ nghĩ, mẫu thân thương con như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ giận con.”
“Đến khi lớn lên mới hiểu, câu nói đó đã làm tổn thương mẫu thân thế nào.”
Sáu năm trôi qua, Tiêu Chu giờ đã mười hai tuổi.
Giọng nói không còn trong trẻo như xưa.
Mỗi lần khóc, đều mang theo cảm giác đau đớn như đang sụp đổ.
“Mẫu thân, Tạ quý phi cố ý làm vậy.”
“Bà ấy lừa con về, dụ dỗ con vui chơi hưởng thụ, khiến phụ hoàng không vui.”
“Bà ấy nói đã uống thuốc tuyệt tự, nhưng rõ ràng, năm thứ hai sau khi người rời đi, bà ấy đã có thai!”
“Bà ấy nói bà ấy yêu con như yêu con ruột của mình, nhưng lần con bị sốt, bà ấy lại giấu không cho ngự y biết.”
Tiêu Chu kéo tay áo lên, để lộ một vết sẹo sâu do vết cắn.
“Nếu không phải con tự cắn mình…”
“Mẫu thân, bà ấy muốn con chết!”
Hắn khóc lớn hơn, gần như không thể nói nên lời.
“Mẫu thân, con… con vẫn nhớ…”
“Năm đó trong doanh trại kẻ địch, mỗi lần… mỗi lần đều là mẫu thân, đưa ngón tay cho con cắn…”
“Cắn đến rách da, người còn phải giặt giũ, dọn chuồng ngựa…”
“Đôi tay ấy cứ thế rách rồi lành, lành rồi lại rách…”
Tiêu Chu vừa nói vừa định kéo tay ta.
Ta tránh đi, theo thói quen giấu tay ra sau lưng.
Ta đã sớm không nhớ rõ nữa.
Những vết thương trên đôi tay ấy, đâu chỉ có bấy nhiêu.
“Mẫu thân, Chu nhi biết lỗi rồi.”
“Con sẽ không bao giờ nói những lời làm tổn thương mẫu thân nữa, cũng không làm những việc khiến mẫu thân đau lòng nữa.”
“Mẫu thân…” Tiêu Chu kéo lấy góc áo ta, nước mắt giàn giụa nhìn ta.
“Người tha thứ cho con, được không?”
Ta đứng bên cạnh hắn, hắn ngồi trên giường.
Đã từng có vô số đêm, ta ôm hắn, hắn khóc, ta cũng khóc.
Nhưng giờ đây, dù hắn có khóc đến xé lòng, ta cũng chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
“Mẫu thân…” Tiêu Chu lại gọi ta.
Ta thở dài.
Lấy khăn tay trong ống tay áo, đưa cho hắn.
Hắn vội vã tự lau nước mắt.
Thấy ta lấy chăn, hắn liền nằm xuống.
Ta thổi tắt nến: “Ngủ đi, điện hạ.”
Ta không “oán” hắn, không “hận” hắn.
Nhưng cũng không thể nào yêu thương hắn như trước đây nữa.
18
Tiêu Chu cũng đã rời đi.
Cuộc sống cuối cùng trở lại bình thường.
Thẩm Chân mỗi ngày đều đi đi về về giữa cửa tiệm rèn và nhà.
Ta vẫn như thường lệ, làm những công việc thêu thùa để phụ thêm cho gia đình.
Diểu Diểu sau khi đã nhìn đủ những điều mới lạ ở kinh đô nước Ứng, không còn luôn muốn ra phố chơi nữa.
Ngược lại, con bé có vẻ bị ảnh hưởng bởi Tiêu Chu, bắt đầu có hứng thú với việc viết vẽ.
Thẩm Chân thấy vậy, liền vội vã mời thầy giáo đến nhà dạy cho con bé.
Giữa năm, công việc kinh doanh của cửa tiệm rèn bất ngờ trở nên tốt hơn.
Thẩm Chân thực ra đã học qua vài năm sách vở, chỉ là sau đó theo cha, đam mê rèn kiếm.
Kinh đô nước Ứng có nhiều người quyền quý, cũng nhiều người hiểu biết về hàng tốt.
Tiếng lành đồn xa, kiếm do y rèn đột nhiên trở nên rất được ưa chuộng.
Có một ngày, ta thấy Diểu Diểu vẽ vời một con d.a.o nhỏ, chợt nảy ra ý tưởng.
Ta vẽ một bản thiết kế d.a.o găm cho Thẩm Chân.
Ta đã ở quân doanh nhiều năm, cũng hiểu khá rõ về vũ khí.
Dao, kiếm, thậm chí là d.a.o găm trên thị trường đa phần là do nam giới sử dụng.
Vật phòng thân vừa tay cho phụ nữ thì lại rất ít.
Thẩm Chân tưởng rằng ta muốn dùng, nên đã chế tạo con d.a.o ấy một cách đặc biệt cẩn thận.
Y còn tìm một viên ngọc để gắn vào vỏ dao.
Nhỏ gọn, sắc bén, lại còn rất đẹp.
Chiếc d.a.o găm treo ở cửa tiệm ngày đầu tiên đã nhận được mười mấy đơn đặt hàng.
Sau đó, nó được bán khắp cả nước Ứng.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, chúng ta đã trở thành những thương nhân có tên tuổi ở nước Ứng.
Hai năm, quả thực đủ để xảy ra nhiều chuyện.
Chẳng hạn như ở nước Thương bên cạnh.
Nghe nói, gia tộc họ Tạ với gốc rễ sâu xa đã bị nhổ bỏ chỉ trong một đêm.
Ngày gia tộc họ Tạ bị tru di cửu tộc, quý phi nương nương từng được sủng ái đã tự vẫn trong cung Quan Thư.
Nhị hoàng tử dưới chân bà ta bị lưu đày đến U Châu, cả đời không được trở về kinh thành.
Chẳng hạn như hai triều Thương và Ứng đã đối đầu nhiều năm.
Vậy mà giờ đây lại ngồi lại đàm phán.
Trước thì sứ giả nước Ứng đến Thương Đô, sau thì sứ giả nước Thương mang sản vật đến kinh đô nước Ứng.
Có tin đồn rằng hai vị quân vương đã gặp nhau trong bí mật.
Thực sự ta đã gặp Tiêu Diễn ở kinh đô nước Ứng.
Hai lần.
Một lần là trước khi gia tộc họ Tạ bị tiêu diệt.
Một đêm nọ ta thức dậy, nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài, nhìn ra thì thấy một bóng người quen thuộc.
Chỉ đứng bên ngoài cổng, nên ta cũng không để ý đến.
Một lần nữa là sau khi gia tộc họ Tạ bị tiêu diệt.
Có lần đón Diểu Diểu từ nữ học về, trong tay con bé cầm một con dế làm bằng cỏ mà ta rất quen thuộc.
“Là một công tử mặc áo đen đưa cho con.”
Ta quay lại, chỉ thấy một vạt áo thoáng qua.
Ta cũng không để tâm.
Giờ đây cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi.
Những hành động của gã đều vô nghĩa.
Ta nghĩ rằng cuộc đời này của ta và gã chỉ như vậy thôi.
Gã làm vị quân vương cao cao tại thượng của gã.
Ta làm người phụ nữ buôn bán bình thường của ta.
Sẽ không còn gì khác để liên quan nữa.
Đó là một ngày tuyết rơi.
Thẩm Chân đi xa làm việc, Diểu Diểu tan học sớm.
Ta cùng con bé ở sân nhóm lửa, nướng khoai.
Vừa lúc mùi thơm ngọt ngào tỏa ra, thì có một con bồ câu trắng bay đến.
“Mẫu thân, còn có một tờ giấy nữa!”
Diểu Diểu hớn hở chạy đến, đưa tờ giấy cho ta.
Ta mở ra.
Trên tờ giấy nhỏ, chỉ đủ chỗ viết bốn chữ:
**[Mẫu thân, mau chạy!]**