Tâm Người Xưa

Phần 9


19

 

Nét chữ của Tiêu Chu.

 

Trên đời này không có đứa trẻ thứ ba gọi ta là “mẫu thân”.

 

Ngay lập tức, ta cảm thấy có chuyện không lành.

 

Chạy?

 

Tại sao phải chạy?

 

Chạy thế nào?

 

Chạy đi đâu?

 

Thẩm Chân không có nhà, và ta, còn phải mang theo một đứa trẻ.

 

Ta đã không còn ở tuổi thiếu kinh nghiệm, lập tức bình tĩnh lại.

 

Chạy hay không chạy, cuối cùng cũng phải cùng gia đình đi với nhau.

 

Ngay lập tức, ta gọi xe ngựa.

 

Hôm nay Thẩm Chân sẽ về nhà, nếu ta ra ngoài lúc này, có thể gặp y ở ngoại ô phía Tây.

 

Không ngờ chưa đến ngoại ô thì đã thấy hắn đang giao đấu với một đám người.

 

Hai năm qua chúng ta kiếm được chút bạc, đã đổi sang một ngôi nhà lớn, cũng thuê một số vệ sĩ.

 

Nhưng những vệ sĩ đó chỉ là những người canh giữ nhà bình thường.

 

Thẩm Chân chỉ là một thợ rèn, cũng chỉ biết vài chiêu võ thuật thông thường.

 

Nhìn thấy một thanh đao lớn sắp c.h.é.m xuống y, Diểu Diểu khóc lớn:

 

“Cha!”

 

Rồi nhanh chóng chạy về phía y.

 

“Diểu Diểu!” Ta lập tức theo sau.

 

Thanh đại đao kia vì biến cố mà khựng lại, Thẩm Chân cũng nhanh chóng chạy về phía chúng ta.

 

Đám người bịt mặt do dự một chút, nhưng vẫn tiếp tục truy đuổi.

 

Chẳng đợi chúng c.h.é.m xuống, ta ôm lấy Thẩm Chân rồi “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu.

 

Tên cướp gần chúng ta nhất đột nhiên sững sờ.

 

Rồi thanh đao rơi xuống đất.

 

“Ta… ta không đụng đến nàng…”

 

“Không… không phải do ta…”

 

Sợ đến mức quỳ xuống ngay tại chỗ.

 

20

 

Lần thứ hai gặp Tiêu Diễn, vẫn là ở quán trọ ấy.

 

Nhưng lần trước là ban đêm, lần này lại là ban ngày.

 

Lần trước quán trọ hỗn loạn, lần này gọn gàng, trật tự.

 

“A Man, nàng thổ huyết sao?”

 

Gã vội vã bước tới, như thể ta vẫn là thê tử của gã.

 

Như thể giữa chúng ta chưa từng có bất hòa.

 

“Nàng ngoan một chút, trẫm cho ngự y đến chữa trị cho nàng, được không?”

 

Thấy gã đã đến trước mặt, ta liền giơ tay tát một cái:

 

“Tiêu Diễn, ngài rốt cuộc muốn làm gì?!”

 

Tiêu Diễn sững sờ tại chỗ.

 

Ta nắm lấy cổ áo gã: “Nếu ngài dám làm tổn thương Thẩm Chân dù chỉ một chút, ta và ngài cả đời này không đội trời chung!”

 

Thân hình Tiêu Diễn run lên.

 

Má gã đỏ, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.

 

Gã cười nhạt, đẩy ta ra.

 

Vỗ tay hai cái, lập tức có người hầu nối đuôi nhau bước vào.

 

Phượng quan, phượng bào, mọi thứ đều đầy đủ.

 

Tiêu Diễn thảnh thơi ngồi xuống: “Làm gì ư?”

 

“Tất nhiên là, đưa hoàng hậu của trẫm trở về cung.”

 

Ta nghẹn lời.

 

Nhất thời không nói nên lời.

 

“A Man, nàng chưa nghe sao?”

 

“Vài ngày trước, trẫm đã giải tán hậu cung.”

 

“A Man, giờ không còn ai tranh với nàng nữa, nàng có vui không?”

 

Ta nắm chặt tay, nhìn nụ cười trên môi Tiêu Diễn.

 

“Tạ Ngọc Như đã sớm sợ tội mà tự tận rồi.”

 

“Tạ tể tướng đã bị trừng phạt theo pháp luật.”

 

“A Man, nàng nên trở về thôi.”

 

Ta cười, một tiếng.

 

Lại thêm một tiếng.

 

“A Man, trẫm đã sắp xếp tất cả rồi.”

 

“Nàng dẫn theo Diểu Diểu cùng về.”

 

“Trẫm sẽ coi con bé như con gái ruột.”

 

“Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, phong con bé làm ‘Tiêu Kiều công chúa’, được không?”

 

“Nàng còn nhớ không, khi Chu Nhi còn trong bụng nàng, chưa biết là trai hay gái, chúng ta đã lấy chữ ‘Kiều Chu’ từ trong ‘Kiều Chu’ để đặt tên cho con.

 

“Diểu Diểu trở về, huynh muội hai đứa…”

 

“Tiêu Diễn.” Ta ngắt lời gã: ‘‘Ngươi g.i.ế.c ta đi.”

 

“Giết ta, g.i.ế.c Thẩm Chân, và g.i.ế.c cả Diểu Diểu nữa.”

 

“Dù sao Thẩm Chân không còn, ta và Diểu Diểu cũng chẳng sống nổi.”

 

Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng.

 

Một lát sau, Tiêu Diễn đột nhiên ném mạnh chén trà trong tay xuống đất.

 

“Giao A Man, tên thợ rèn đó có gì tốt?”

 

“Hôm nay nàng vẫn chưa hiểu sao?”

 

“Y căn bản không thể bảo vệ nàng!”

 

Gã mắt đỏ rực, lao tới trước mặt ta, nắm chặt cổ tay ta.

 

“Y có thể cho nàng cái gì?”

 

“Một căn nhà, vài cửa tiệm?”

 

“Y chẳng có gì cả! Nàng muốn từ chối nửa giang sơn trẫm dâng bằng cả hai tay chỉ vì y sao?!”

 

Gã ép ta lùi từng bước, cuối cùng dồn ta vào tường.

 

“A Man, trẫm sẽ không bao giờ mắc sai lầm như trước nữa.”

 

“A Man, nàng theo trẫm trở về.”

 

“Chỉ có nàng, A Man, chỉ có nàng mới toàn tâm toàn ý đối đãi với trẫm.”

 

“Người bên gối trẫm, chỉ có thể là nàng, trẫm mới có thể an giấc.”

 

“Phải không?” Ta khẽ nhếch môi.

 

Lưỡi d.a.o giấu trong tay áo rút ra, không do dự mà đ.â.m xuyên vai gã.

 

“Đã không còn như trước nữa.”

 

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của gã, ta rút d.a.o ra, rồi đ.â.m thêm nhát nữa.

 

Đẩy gã về phía bàn: ‘‘Tiêu Diễn, không phải mọi lựa chọn đều có con đường quay lại.”

 

Rút d.a.o ra.

 

Máu dính lên khóe môi.

 

Tiêu Diễn trượt dần xuống theo mép bàn.

 

Ta quay người bước đi.

 

Gã nắm lấy tà váy của ta, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống:

 

“A Man, ta và nàng… đã cùng sống c.h.ế.t với nhau mấy chục năm…”

 

“Chỉ là… chỉ là một lúc lơ đễnh mà thôi, cớ gì… đối xử với ta tàn nhẫn như vậy?”

 

“Hôm nay nếu không phải ta kịp thời tới, Thẩm Chân giờ đã là một cái xác.”

 

Ta lạnh lùng nhìn gã, kéo tà váy ra khỏi tay gã.

 

“Bệ hạ muốn gì, cứ nhằm vào ta.”

 

“Giao A Man có thể cùng ngươi chinh chiến thiên hạ, cũng có thể cùng Thẩm Chân đúc sắt, chẳng ngại gì ngọn lửa hừng hực ở điện Diêm Vương.”

 

Nắm chặt d.a.o trong tay, ta bước đi.

 

Tới cửa, mặt trời rực rỡ.

 

Ta quay đầu nhìn người nam nhân mà ta đã dành nửa đời để yêu thương:

 

“Diễn ca.”

 

Nước mắt làm mờ đi gương mặt từng khắc sâu trong tim ta.

 

“Khi ta gả cho ngài, ngài cũng chẳng có gì.”

 

Ta và Thẩm Chân không rời khỏi Yến Đô.

 

Người có tâm muốn tìm, dù có dời tới chân trời góc biển, cũng chẳng thoát được.

 

Ta cũng không gặp lại Tiêu Diễn.

 

Ngày thứ hai sau khi rời khỏi quán trọ, có một đội quân vội vã rời khỏi Yến Đô.

 

Trước khi đi, họ gửi lại đủ loại kỳ trân dược liệu.

 

Thực ra sức khỏe ta không sao cả.

 

Năm đó viên thuốc giả chết, không làm ta quên đi một số chuyện.

 

Mà là khiến ta khi cảm xúc d.a.o động mạnh, sẽ thổ huyết.

 

Hôm đó thấy Thẩm Chân giữa lằn ranh sống chết, ta hoảng sợ, mới thổ ra một ngụm máu.

 

Không ngờ lại giải quyết được thế cục lúc ấy.

 

Cuối xuân, chúng ta mở một tiệm thêu mới.

 

Sau thời gian kinh doanh tiệm rèn, ta nhận ra niềm vui trong việc buôn bán.

 

Chỉ là những thứ đao kiếm, cuối cùng vẫn không phải điều ta quan tâm.

 

Mỗi ngày Thẩm Chân đi tiệm rèn, ta đi tiệm thêu, Diểu Diểu đi nữ học.

 

Buổi tối cả nhà quây quần bên nhau, cùng dùng một bữa cơm vui vẻ.

 

Ngày tháng trôi qua yên bình và đầy đủ.

 

Rất lâu sau, ta mới nghe tin từ nhà Thương.

 

Nói rằng vị khai quốc hoàng đế dũng mãnh kia không biết vì sao mà mắc bệnh tim.

 

Nhưng vẫn cố chấp mang bệnh đi chinh chiến biên cương.

 

Trong một trận đại chiến bị trọng thương, từ đó nằm liệt giường.

 

May thay thái tử trẻ tuổi tài giỏi, thay mặt nắm chính sự.

 

Trận đấu tranh trong triều cũng đã bị dẹp yên, tạm thời giữ vững được cơ bản.

 

Ta nghe tin ấy trong một trà quán.

 

“Mẫu thân, bánh đậu phộng này ngon quá, chúng ta mang về cho phụ thân nhé?”

 

Diểu Diểu cười tươi gọi tiểu nhị, gói một phần bánh đậu phộng.

 

Ra khỏi cửa lại thấy Thẩm Chân vừa xuống xe ngựa.

 

“Trời lạnh đường trơn, ta đến đón nàng về nhà.”

 

Y cười, bế Diểu Diểu lên, rồi đưa tay về phía ta.

 

Ta cũng cười với y.

 

Bước lên nửa bước, nắm lấy tay y.

 

(Toàn văn hoàn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.