Thanh Sơn còn đem một tiểu đạo sĩ đến làm phụ tá.
Anh ta cởi chiếc áo choàng đen ra, đưa tay: “Đưa kiếm gỗ và bùa trừ yêu cho tôi.”
Tiểu đạo sĩ đưa những thứ đó vào tay anh ta.
Thanh Sơn một tay cầm kiếm gỗ, một tay cầm bùa.
“Thái thượng đài tinh, ứng biến không ngừng. Trừ tà trói mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an bình. Ba hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh. Khẩn cấp như lệnh!”
Sau khi niệm chú, bùa trừ yêu tự bốc cháy mà không cần lửa, anh ta đột nhiên lắc thanh kiếm gỗ và ném lá bùa trừ yêu vào thẳng lưng của bà Viên.
Khoảnh khắc bùa trừ yêu dán vào lưng bà Viên, động tác ăn của bà ấy liền dừng lại.
Viên Thần thì thầm’: “Có hiệu quả, có hiệu quả.”
Giây tiếp theo, bà Viên trực tiếp đứng dậy, giơ tay lật đổ bàn.
Chiếc bàn gỗ dày như vậy, bà ấy chỉ nhấc nó lên chỉ trong một lần.
Âm thanh nói chuyện vừa nam vừa nữ: “Ai? Là ai dám cản lão tử ăn cơm?”
Bà ấy hung hoảng quay người lại, mọi người xung quanh Thanh Sơn đều tản ra, bỏ lại anh ta đứng đơ người ở đó.
Thanh Sơn có chút hoảng sợ, lấy pháp bảo từ trong túi ra.
Vừa lấy ra vừa niệm chú.
Nhưng bước chân của bà Viên không dừng lại một giây, chạy thẳng về phía anh ta.
Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh, cầm không vững thanh kiếm gỗ.
Khoảnh khắc thanh kiếm tuột khỏi tay, tôi đưa tay ra chụp lấy nó.
Tay còn lại đỡ lưng anh ta.
“Bây giờ, tôi lên?”
………..
Thanh Sơn kinh ngạc nhìn tôi, sau đó vội vàng gật đầu: “Cô lên đi!”
Tôi đẩy anh ta sang một bên, lợi dụng tình thế cầm thanh kiếm gỗ.
“Trời đất vô tận, vũ trụ là mượn pháp tắc, ta bái lạy Tam Thanh gia chủ. Hãy ban thần lực cho ta, năm đạo sấm sét sẽ từ trên trời rơi xuống.”
Giây tiếp theo, ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi.
Lý Nhan sợ hãi hét lên.
Tia sét phóng ra từ mũi kiếm, đánh mạnh vào bà Viên.
Thanh Sơn sững sờ tại chỗ.
Lắp bắp nói: “Dẫn….. kỹ thuật dẫn sét? Cô rốt cuộc là ai?”
Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh ta.
Bà Viên đã bị ép buộc dừng lại, toàn thân có tia sét lóe lên, đau đớn và la hét thảm thiết.
Viên Thần lo lắng: “Tân Di đại sư, mẹ của tôi sẽ không xảy chuyện gì chứ? Khi nào con quỷ lợn đó mới có thể trừ khử?”
Tôi cười: “Qủy lợn? Tôi nói với ông đây là quỷ lợn khi nào vậy?”
Viên Thần vô thức nhìn qua Thanh Sơn.
Nhưng Thanh Sơn sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, không dám nói một lời.
Lý Nhan hỏi tôi: “Không phải quỷ lợn vậy là gì?”
Tôi chắp tay lại, dẫn sấm sét vào cơ thể, trầm giọng nói: “Là một con quỷ đói đã c.h.ế.t hơn hàng trăm năm!”
Mọi người đều bị sốc, tôi đã cầm kiếm bước lên phía trước.
Thanh kiếm đ.â.m vào tứ chi và thân thể của bà Viên.
“Thứ nhất là thiên, thứ hai là thổ linh, thứ ba là bất tử, thứ tư là sấm sét, thứ năm là tà ác.”
“Cút ra khỏi đây cho ta!”
Lời còn chưa dứt, bà Viên liền cúi xuống.
Vẻ mặt bà ấy hung dữ, miệng há hốc, vài giây sau cổ họng phát ra một âm thanh kỳ lạ.
Dương như có cái gì đó đang vặn vẹo.
Đứng đối diện bà ấy là Viên Thần, Lý Nhan và những người khác.
Mắt tôi nheo lại: “Tránh đường!”
Giây tiếp theo, khói đen và tiếng la hét phát ra từ miệng của bà Viên.
Tôi cắn ngón giữ, nặn ra một giọt máu, ấn vào thanh kiếm gỗ.
“Chạy đi đâu?”
Khói đen đọng lại.
Lúc này, tôi kéo chiếc túi Càn Khôn từ thắt lưng xuống và bỏ tất cả vào trong.
Ánh sáng trong đại sảnh dần dần sáng lên.
Viên Thần đột nhiên tỉnh táo, vừa khoác vừa chạy tới: “Mẹ! Mẹ không xảy ra chuyện gì chứ? Mẹ!”
Mắt ông ta đỏ hoe, đỡ bà Viên đứng dậy.
Bà Viên sửng sốt: “Chuyện gì thế này?”
Viên Thần vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ có cảm thấy khó chịu gì không?”
Bà Viên suy nghĩ một lắt rồi lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.”