Tân Di

19


Viên Thần vui mừng mà khóc.

“Tân Di đại sư, thật sự cảm ơn ngài!”

Ông ta có chút xấu hổ: “Tôi nhìn thấy cô còn nhỏ như vậy, tôi có chút không tin tưởng, không nghĩa đến tôi thực sự đã sai rồi, ngài đừng chê trách!”

Tôi không để trong long, cũng không có chê trách.

Trong khi nói chuyện, Thanh Sơn và phụ tá của anh ta đã thu dọn túi vải và chuẩn bị rời đi.

Viên Thần lên tiếng kêu anh ta lại: “Thanh Sơn đại sư, hôm nay vất vả rồi.”

Thanh Sơn ngượng ngùng cười: “Không vất vả, không vất vả. Nếu sự việc đã được giải quyết rồi, tôi xin phép cáo từ.”

Họ nhanh chóng biến mất.

Có thể nói là trốn đi.

Viên Thần khịt mũi: “Thật xấu hổ, mỗi năm tôi đều quyên góp rất nhiều tiền vào chùa Bồ Đê, không nghĩ đến bọn họ đều là những kẻ lừa đảo.”

Tôi giải thích: “Thanh Sơn kia vẫn có một chút năng lực, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ tu luyện.”

Thấy tôi nói vậy, ông ta cũng không nói gì nữa.

Ông ta đưa cho tôi một tấm chi phiếu: “Đai sư, đây tiền đã thỏa thuận trước đó.”

Tôi liếc nhìn ông ta và không trả lời.

Viên Thần sửng sốt: “Tân Di đại sư?”

Thấy ông ta định viết một tấm chi phiếu khác, tôi nhanh chóng ngăn ông ta lại.

“Không phải là quá ít, chỉ là tôi chưa giải quyết triệt để chuyện của ông, cho nên chưa thể nhận tiền được.”

Viên Thần: “Cái gì?”

Tôi đi vòng qua ông ta và nhìn quanh biệt thự.

Họ đi theo tôi từng bước từng bước mà không dám hỏi thêm câu nào.

Cuối cùng tôi dừng lại ở một căn phòng.

Tôi hỏi Viên Thần: “Căn phòng này để làm gì vậy?”

Viên Thần lập tức trả lời: “Để những đồ lặt vặt.”

Ông ta giải thích: “Gia đình chúng tôi là tay trắng làm nên sự nghiệp, trước đây gia đình tôi không giàu có, mẹ tôi thích nhặt đồ từ bên ngoài về, miễn là bà ấy thấy vẫn có thể sử dụng được đều đem về nhà. Bây giờ cuộc sống của chúng tôi tốt hơn rồi, có tiền rồi, nhưng bà ấy vẫn chưa thể thay đổi thói quen này, nên căn phòng này chứa những thứ bà ấy nhặt được từ bên ngoài.”

Tôi gật đầu: “Vậy thì đúng rồi.”

Viên Thần không hiểu.

Tôi nói với giọng trầm: “Bình thường quỷ dữ sẽ không vô cớ ám vào người khác, lệnh đường bị ma đói ám, chắc hẳn trước đây đã tiếp xúc với nó, ông mở cửa ra đi, tôi vào trong xem.”

Viên Thần vừa nghe, không nói một từ, trực tiếp đẩy cửa ra.

Bên trong rất lộn xộn, cái gì cũng có.

Tôi nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc bình men đặt trên kệ trên cùng.

“Cái này.” Tôi duỗi tay chỉ “Nhắt nó về khi nào vậy?”

Người bảo mẫu bên cạnh nhớ ra: “Đây là cái bình hoa bà chủ nhặt về trước khi trước khi xảy ra chuyện.”

Viên Thần hỏi tôi: “Đại sư, nhưng mà cái bình này có vấn đề gì vậy?”

Tôi đập vỡ cái bình để lộ phần bên trong màu trắng.

Cái bình này trên thân bình được dùng bút màu đen viết chi chít lên đó.

“Đây là lời nguyền thu hút ma.” Tôi nhìn chiếc bình: “Lệnh đường mang thứ này về, chẳng trách thu hút quỷ đói.”

Viên Thần nghe thấy lời của tôi liền cảm thấy sợ.

“Rốt cuộc là ai muốn hại Viên gia?”

Tôi lại nói: “Mọi người thật may mắn. Thuật thu hút ma này có thể thu hút nhiều thứ hơn cả ma đói nữa, thường thì ma đói là những người nghèo biến thành sau khi chết, họ không xấu và cũng không có ý định làm hại người khác, nhưng nếu nó thu hút những linh hồn xấu xa như ma cọp vồ*, ma treo cổ, vân vân, như vậy gia đình ông sẽ bất ổn trong thời gian dài.”

(Ma cọp vồ*: theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà còn giúp cọp ăn thịt người khác)

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.