Viên Thần vội vàng nói: “Đại sư, ngài phải giúp tôi!”
Thấy tôi cúi đầu không nói, ông ta lại nói: “Gía cả có thể thương lượng! Đại sư chỉ cần ngài chịu rat ay, nài có thể tùy ý ra một cái giá!”
Tôi nghe rồi cười.
“Không cần, như trước thỏa thuận là được.”
“Tôi không phải kẻ cướp.”
“Chiếc bình này đã vỡ rồi, bùa hút ma bên trong tự nhiên không sử dụng được nữa, ông cũng không cần lo lắng quá.”
“Tôi lo lắng là, có người đang nhắm vào ông, nếu lần thứ nhất không thành thì sẽ có lần thứ hai.”
Viên Thần: “Đại sư……..”
Tôi lấy trong túi ra mấy cái bùa bình an đưa cho ông ta.
“Chia bùa bình an cho người nhà, mỗi người một cái, đeo vào người.”
“Vậy khi tắm…..”
“Đặt ở cửa nhà tắm.”
“Được được.”
Tôi đi đến cửa, quay lại nói với ông ta: “Thời gian này cẩn thẩn một chút, có chuyện gì thì liên hệ với tôi là được.”
Viên Thần tiễn tôi ra đến cửa, thái độ của ông ta đối với tôi hoàn toàn khác lúc nãy.
“Đại sư vất vả rồi, đại sư đi từ từ, không có việc gì thì thường xuyên tới đây nhé.”
Tôi dừng lại, chỉ vào cây kim tiền đăt ở cổng lớn.
“Thấy ông là người tốt, tôi nhắc nhở ông một câu, cây kim tiền này đang cản vận may của ông, nên di chuyển nó đi càng sớm càng tốt.”
Viên Thần sửng sốt, lập tức nói: “Cảm ơn đại sư! Tôi sẽ kêu người chuyển nó đi ngay bây giờ!”
Lý Nhan lại lái xe đưa tôi về.
Trên đường đi, tâm trạng của cô ấy rất tốt, liên tục cảm ơn tôi.
Tôi liếc nhìn cô ấy: “Sao cô lại nói cảm ơn tôi?”
Cô ấy cười: “Lần này tôi rất may mắn khi mời được Tân Di đại sư đến giúp đỡ ông chủ của tôi giải quyết vấn đề của ông ấy, nói thật thì, gần đây tôi đang cạnh tranh vị trí trưởng phòng…….”
Tôi cũng cười: “Rất tốt, lần này nên ổn định rồi.”
Cô ấy đưa tôi tôi đến nơi.
Lúc xuống xe, tôi đưa cho cô ấy một lá bùa bình an.
Lý Nhan sửng sốt một chút: “Đây là?”
“Treo lên xe, bảo vệ bình an.”
Lý Nhan cầm lấy bùa bình an, sửng sốt rất lâu.
Những chiếc xe phía sau bắt đâu bấm còi điên cuồng.
Tôi đóng cửa lại: “Nhanh về đi.”
Nhìn xe của Lý Nhan dần dần mất hẳn ở ngã tư, tôi quay người trở về căn nhà thuê của tôi.
Vừa bước vào cửa, thì liền thấy có một bóng đen đứng ở ban công.
Tôi bị dọa đến mức sợ hãi.
Bóng đen quay người lại: “Đồ đệ, trở về rồi à?”
Tôi không nói nên lời: “Sư phụ, nếu người còn như vậy một lần con sẽ báo cảnh sát nói người đột nhập nhà riêng.”
Ông ấy từ từ bước đến chỗ tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Vừa rồi ta đã nhìn thấy hết, đồ nhi, thời gian này con đã trở nên nhân đạo rất nhiều.”
Tôi nhếch môi: “Cảm ơn nha.”
“Chuyện tốt, chuyện tốt.”
Sư phụ tâm trang rất tốt.
Lúc này trời đã tối rồi.
Sư phụ uống ly nước đối diện tôi rồi đứng lên.
“Đi thôi.”
Tôi sửng sốt: “Đi đâu?”
Sư phụ nhìn tôi: “Ta vừa xem một quẻ, đã đoán ra nơi cuối cùng bạn nhỏ Thu Thu mất.”
“Chúng ta bây giờ đi tới đó, bình minh có thể tới nơi.”
“Chúng ta có ít lực lượng, nhưng có thể niệm chú tái sinh cho con bé.”
Tôi ngước lên nhìn ông ấy, rất lâu không nói chuyện.
Sư phụ cười nói: “Con trông có vẻ lạnh lùng, không quan tâm bất kỳ điều gì, thực ra là một người suy nghĩ nhiều.”
“Đi thôi, nếu không tối nay con sẽ không ngủ được.”
Tôi không khỏi mỉm cười: “Cảm ơn sư phụ.”
Trên đường thay Thu Thu niệm chú tái sinh trở về.
Sư phụ hỏi tôi: “Tân Di à, đã nhiều năm như vậy con không tư bói cho mình, nếu con muốn bói, thì sớm đã tìm thấy ba mẹ ruột rồi.”
Tôi tựa người vào cửa sổ và không nói gì.
Sư phụ thở dài, cũng không nói gì nữa.
Lúc chia tay, tôi đã gọi sư phụ.
“Sư phụ, người thay con đoán một quẻ đi.”
“Ba mẹ, bây giờ con có chút muốn tìm rồi.”