Phải mất gần một tháng tôi mới hoàn thành luận văn tốt nghiệp.
Hôm nay tôi đã nhận được chứng chỉ tốt nghiệp, và cũng nhận được chứng chỉ trình độ chuyên môn của Hiệp hội Đạo giáo cấp.
Tôi đang nằm trên giường ăn cơm chờ chết, nhưng sư phụ trược tiếp kéo tôi ra khỏi giường.
“Tốt nghiệp rồi còn dám ăn cơm trắng, ra ngoài tìm việc cho ta?”
“Ờ.”
Tôi xách túi đi rồi dựng sạp ở dưới gầm cầu vượt.
Sau ba ngày, kiếm được 200 tệ.
Đến ngày thứ tư tôi ở nhà, đánh c.h.ế.t cũng không ra ngoài.
Tôi lại nhớ đến ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp, cư dân mạng thưởng cho tôi tự nhiên tôi lại từ chối.
Nói cái gì: “Tôi không thiếu tiền?”
Đúng là tạo nghiệp mà.
Trong lòng tôi có một cuộc chiến giữa trời và người, nhưng tôi vẫn quyết định cúi đầu thực hiện, đứng dậy khỏi giường và bật máy tính.
Một tháng không phát sóng trực tiếp, tôi có chút không quen.
Tôi tìm kiếm một lúc rồi bật camera.
Tôi tưởng phòng phát sóng trực tiếp sẽ rất vắng vẻ, nhưng không nghỉ đến mấy giây sau đã có người vào phòng.
“Thật sự là Tân Di đại sư.”
“Tôi đợi đến hoa héo rồi…..”
Tôi sửng sờ một chút, sờ sờ mũi mình có chút tội lỗi.
“Trước đây tôi có chút việc…..”
“Tân Di đại sư có đoán mệnh không? Tôi nóng lòng quá.”
“+1 +1”
Tôi gật đầu: “Đợi phòng phát sóng trực tiếp nhiều người hơn một chút.”
“Nhưng tôi phải nói trước với mọi người, vì một số lý do khách quan, nên bây giờ tôi đoán mệnh có tính phí, 1 quẻ ……..”
Tôi mở qua mục tặng quà, chọn một món quà phù hợp rồi nói: “Một quẻ một khinh khí cầu, hợp với mọi người.”
Khinh khí cầu trên nền tảng này không đắt lắm, nhưng cũng không hề rẻ, 1000 tệ 1 cái, tôi được khoảng 500 tệ.
Tôi cảm thấy, tôi nên được trả phí.
Nhưng cư dân mạng trong phòng phát sóng lại không nghĩ vậy.
“Cuối cùng là muốn thu phí đúng không? Tôi biết ngay cô là kẻ lừa đảo mà.”
“Muốn cắt rau hẹ rồi? Thật chán nản.”
“Đã đóng cửa, tôi còn nghĩ thật sự là một đại sư cơ.”
Còn có nhiều người vì tôi mà nói:
“Đại sư cũng phải ăn cơm mà.”
“Tân Di đại sư có kỹ năng, giá như vậy không tính là đắt?”
Tôi có chút bất lực, trong lúc chờ mọi người vào phòng phát sóng, tôi tiện tay bấm nút PK.
Ngay khi tôi định hủy PK, những chủ phòng bên đó đã kết nối trực tiếp.
Phòng phát sóng trực tiếp lại có mốt cuộc cãi nhau.
“Cô nóng lòng muốn chúng tôi gửi quà cho PK à? Cách cư xử thật khó coi!”
“Tân Di đại sư mặc kệ hắn ta đi, tôi ủng hộ cô!”
Tôi xem bình luận và không quan tâm đến nó nữa.
Chủ phòng đối diện tên là Ba anh em thám hiểm, màn hình của họ tối đen như mực, sau một hồi tiếng ồn ào sột soạt, mới sáng lên.
Khuôn mặt của ba người đàn ông gần nhau.
Người ở giữa lớn tiếng nói: “ Mọi người ơi, hãy ủng hộ chúng tôi đánh bại chủ phòng đối diện, ba an hem chúng tôi sẽ dẫn mọi người đi khám phá nhà máy bỏ hoang này.”
Khi anh ta quay camera , một nhà máy đổ nát và bỏ hoang mọc đầy cỏ dại xuất hiện trên màn hình.
Tấm bảng hiệu nghiêng ở cửa có thể lờ mờ đọc được —– Nhà máy Hoa An.
Một số cư dân mạnh nhận ra nơi này.
“Nhà máy Hoa An? Nơi này nổi tiếng đáng sợ! Ba người này thật dũng cảm.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Thành thật mà nói, tôi thật sự tò mò bên trong có gì.”
Nhiều người đều nghĩ ra ý nghĩ này.
Vì thế, có người ở đối diện tặng cho anh ta, thúc giục anh ta đi vào trong.
Còn có đại ca giàu có đã tặng trực tiếp cho họ một lâu đài mộng ảo.
Mắt ba anh em sáng lên.
Hét càng lớn hơn: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Được, chúng ta vào trong xem.”
Bọn họ cầm điện thoại, vừa bước vào nhà máy bỏ hoang vừa giao lưu với khán giả.
Camera rung lắc, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề, bước chân hỗn loạn của họ.
Khi họ tiếp tục đến gần, tín hiệu của điện thoại cũng bắt đầu không ổn định.
Tôi im lặng hồi lâu, khi tay họ chạm vào cánh cửa sắt, cuối cùng cũng đưa ra lời nhắc nhở.
“Khuyên mấy người một câu, đừng tìm cái chết.”