Nghiêm trọng nói: “Làm sao có thể…….bây giờ là 11 giờ, sao bây giờ lại có tiếng bước chân…….”
Tôi hỏi anh ta: “Lúc trước nghe thấy tiếng bước chân là khi nào?”
Anh ta lặng lẽ nói: “Nửa đêm 12 giờ, tôi đặc biệt nhớ, tiếng bước chân ngày hôm nay, sớm hơn…….”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn phía trên, cầm điện thoại, lấy hết can đảm cầm điện thoại bước ra ngoài.
“Tôi đưa mọi người đi xem!” Lòng can đảm của anh ta rất lớn: “Tân Di đại sư, cô có thể xem ra cái gì đang quấy phá không?”
Vẫn cần đợi thang máy, Văn Hào thiếu kiên nhẫn, trực tiếp mở cửa thang bộ bên cạnh, leo cầu thang đi lên.
Đêm đã khuya, cầu thang tối đen như mực.
Camera rung lắc, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân leo thang bộ và tiếng thở của Văn Hào.
Bầu không khí có chút dọa người.
Một số cư dân mạng mới đến cảm thấy bối rối.
“Tôi hồi hộp muốn chết.”
“Tiếng bước chân bây giờ nghe thấy rốt cuộc là của Văn Hào hay của ma vậy?”
…………………….
Đợi Văn Hào leo cầu thang xong, khi đến hành lang tầng trên, camera cuối cùng cũng đã ổn định.
Anh ta thở mấy lần, cầm điện thoại, bật đèn pin rồi đi từ nhà này sang nhà khác.
Nhưng điều kỳ lạ là tiếng bước chân đã biến mất.
Văn Hào đi đi lại lại hai lần, nhưng tiếng bước chân đã nghe được trước đó đã biến mất.
Tôi còn chưa kịp hỏi, thì Văn Hào đã quay người chạy về phòng mình.
Anh ta vội vã chạy về nhà và nín thở.
Để điện thoại trên đỉnh đầu.
Thùng thùng, thùng thùng——
Tiếng bước chân vừa nhẹ vừa chậm, lại một lần nữa xuất hiện.
Anh ta có chút suy sụp, ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
“Mỗi lần đều như vậy! Chỉ cần tôi lên lầu tìm nó liền không thấy nữa!” Giọng của Văn Hào vừa sợ hãi vừa mệt mỏi “Tôi vừa về tới nhà, nó lại xuất hiện rồi.”
“Có khả năng, nó luôn ở đó?”
Tôi chậm rãi nói.
Văn Hòa sửng sốt: “Tân Di đại sư như vậy là ý gì?”
“Nó vẫn luôn ở đó.” Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta: “Chỉ cần anh lên lầu, liền không nghe thấy tiếng bước chân của nó.”
“Bởi vì, nó không ở tầng trên, nó ở trong trần nhà của anh!”
Văn Hào sợ hãi nhìn tôi, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Ba giây sau, anh ta ngẩnh đầu lên nhìn trần nhà.
Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng————-
Không biết đó có phải gợi ý tâm lý hay không, anh ta luôn cảm thấy, tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng…….
Thấy anh ta chìm trong suy nghĩ, tôi phát ra tiếng cắt ngang dòng suy nghỉ của anh ta: “Tiếng bước chân này xuất hiện khoảng bao lâu?”
Văn Hào tỉnh táo lại, nhưng người vẫn có chút hốt hoảng.
Anh ta suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Ngày thứ 3 khi tôi chuyển vào đây, đã gần một tháng rồi.”
Anh ta nói vì lý do công việc, nên cần tìm nhà gần công ty, căn phòng này là tự anh ta tìm, vị trí tốt, giá cả thấp, anh ta luôn nghĩ rằng là bản thân tìm được vật quý.
Không nghĩ tới, căn phòng này mà lại không sạch sẽ!
Anh ta có chút căng thẳng kêu tôi một tiếng: “Tân Di đại sư! Cô giúp tôi thu thập nó đi!”
Tôi lại hỏi anh ta: “Anh đã gặp qua chủ nhà chưa?”
Anh ta gật đầu: “Lúc xem phòng và ký hợp đồng đều đã gặp qua, đúng rồi, ông ta là người Nhật Bản.”
“Đại sư, có vấn đề gì không?”
Tôi trầm giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, thứ trên trần nhà của anh là búp bê Yoshiko.”
“Nhật Bản có một phương pháp bí mật, làm búp bê ma như thế này, đặt nó trên trần nhà của người khác, gầm giường hoặc là dưới sàn, con búp bê này sẽ hấp thụ vận may của gia đình, thời gian lâu dần sẽ bắt đầu làm chuyện ác.”
Văn Hào vừa nghe, sắc mặt liền tái nhợt.
Anh ta lẩm bẩm: “Chả trách, chả trách.”
Anh ta nói sau khi anh ta chuyển đến căn phòng này, vận may của mình rất tệ.
Bất cứ cổ phiếu nào mua sẽ giảm, ngay cả khi đi trên đường bằng phẳng cũng sẽ vấp ngã, suýt bị tai nạn xe.
Đặc biệt trong khoảng thời gian , vợ anh ta ngày nào cũng gọi điện cho anh ta đòi ly hôn.
Gần như mọi chuyện đều không thuận lợi…….