Tân Di

34


Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng————-

Tiếng bước chân không ngừng vang lên, Văn Hào lúc này không sợ hãi, chỉ đầy phẫn nộ.

Tôi vừa thu dọn đồ đặc vừa an ủi anh ta: “Đừng lo lắng, tạm thời sẽ không có gì xảy ra.”

“Đầu tiên hãy đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ, đông thời di chuyển cây tre phú quý trên bệ cửa sổ phía Tây Nam xuống, cây đặt ở vị trí đó dễ thu hút những thứ không sạch sẽ.”

“Anh xuống lầu đợi tôi, trước nửa đêm tôi sẽ tới.”

May mắn thay những người kết nối đều ở cùng thành phố nên rất thuận tiện đến đó.

Nghe tôi nói như vậy, Văn Hào liên tục gật đầu.

Tôi thu dọn túi xong, đeo nó lên vai, đột nhiên nhớ ta cái gì đó: “Đúng rồ.”

Văn Hào nhanh chóng trả lời: “Đại sư còn gì dặn dò?”

“Tôi ra ngoài làm việc là phải thu tiền, phí ra ngoài làm việc anh nhớ chuẩn bị một chút.”

Văn Hào sửng sốt một chút: “……..Được.”

“Hahahaha, Tân Di đại sư không hổ là cô.”

“Lại ra ngoài làm việc à! Thú vị!”

 “Di chuyển ghế nhỏ, ngồi xem Tân Di đại sư diệt ma.”

Lên taxi, tôi nhìn vào bình luận, cười nhẹ.

“Cái thứ đồ chơi bất nhập lưu này, tôi sẽ khiến nó từ đâu đến thì về đó.”

Tài xế quay lại nhìn chằm chằm tôi: “Tiểu cô nương, bỏ cái này đi, nó đ.â.m vào tôi.”

Tôi giật mình, nhanh chóng xin lỗi, lấy lại thanh kiếm đang đ.â.m vào ông ấy.

Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng ở lối vào tiểu khu của Văn Hòa.

Nhìn từ xa tôi thấy một người đàn ông cao gầy chạy qua đây.

“Đại sư! Tân Di đại sư! Cuối cùng cô cũng tới rồi.”

Tôi gật đầu với anh ta, hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

Văn Hòa không nói gì, đưa tôi đến nhà anh ta.

Đứng dưới lầu nhà anh ta, tôi dừng lại.

Ngẩng đầu nhìn, cau mày.

Trong mắt tôi, tòa nhà này từ trên xuống dưới tràn ngập quỷ khí.

Văn Hào không hiểu: “Đại sư, làm sao vậy?”

“Tòa nhà này có nhiều hơn một con ma………” Nói một nửa, tôi dừng lại, quay lại nhìn anh ta.

Mắt tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân một lần.

Đột nhiên nói: “Anh cố ý lừa tôi đến đây à?”

Văn Hào sửng sốt, có chút bối rối nhìn tôi.

Ba giây sau, tính cách anh ta đột nhiên thay đổi, dùng ngón tay giữa đẩy mắt kính trên sống mũi, cười khúc khích: “Tân Di đại sư thật lợi hại, nhanh như vậy bị cô phát hiện rồi.”

Tôi nhìn nét mặt anh ta: “Ồ, chỉ là một trò lừa bịp thôi.”

Văn Hòa: “………….”

Thời gian nhảy tới nửa đêm, ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất.

Người đàn ông đứng đằng sau tôi, bất ngờ không kịp đề phòng ra tay với tôi, dìu tôi vào tòa nhà.

Vào lúc đó, làn sương đen bao trùm tòa nhà dân cư dường như đã hiện chất hóa.

Chúng bò dọc theo các góc tường như rắn, trèo lên tay chân tôi và trói tôi thật chặt.

Làn da tiếp xúc với làn khói đen lạnh ngắt, tôi kinh ngạc ngước nhìn người đàn ông.

“Âm Ngục Trận!?”

Anh ta cười toe toét, cười tươi một cách kỳ lạ: “Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Tomoji Oda, tôi đến đây để tranh tài với Tân Di đại sư.”

Anh ta vừa dứt lời, làn khói đen dường như trở nên sống động, kéo cơ thể tôi trở lại hành lang tối tăm.

Chiếc điện thoại phát sóng trực tiếp vẫn đang đeo trên cổ tôi.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp sợ đến phát điên.

“Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt! Hãy gọi cảnh sát đi!”

“Gọi cảnh sát cũng vô ích, cảnh sát không thể giải quyết được chuyện này!”

“Sao Tân Di đại sư không phát ra tiếng? Tân Di đại sư có ổn không?”

Màn hình hoàn toàn tối đen, chỉ có thể nghe thấy những tiếng sột xoạt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì!

Không chỉ cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không biết chuyện gì đã xảy ra, mà Tomoji Oda, người đang đậu xe bên ngoài khu dân cư cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, người phụ nữ đó đâu?

Tomoji Oda cau mày nhìn vào điện thoại di động của mình, toàn bộ tòa nhà đã được lắp camera giám sát, nhưng dù có tìm kiếm thế nào, đều không thấy người phụ nữ đó!

Thậm chí không có một tiếng hét nào………….

Người phụ nữ đó đã c.h.ế.t chưa?

Thuật sĩ Trung Quốc yếu đến vậy sao?

Tomoji Oda cười lạnh một tiếng, bước vào tòa nhà dân cư tối tăm.

Anh chậm rãi bước đến cửa căn phòng, nơi anh ta từng dùng giả bộ trong phòng phát sóng trực tiếp.

Đây cũng là trung tâm của Âm Ngục Trận do anh ta hình thành.

Chỉ cần mắt trận được kích hoạt, người phụ nữ đó sẽ không có đường trốn thoát, bất kể sống hay chết!

Càng nghĩ về điều đó, Tomoji Oda càng phấn khích, giơ tay chạm vào tay nắm cửa.

Nhìn tay nắm cửa được mở ra từng chút một, tôi càng phấn khích hơn.

Thật sự đã lâu rồi tôi chưa thấy trận pháp vụng về như vậy!

Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông cao gầy chậm rãi bước vào phòng, cau mày nhìn xung quanh.

Tôi huýt sáo với anh ta: “ Cháu trai, nhìn lên đây!”

Tomoji Oda toàn thân cứng đờ, và đột ngột ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi cười lớn nhảy từ trần nhà xuống, đá anh ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.