Tân Di

35


Tomoji Oda bị đập mạnh xuống đất, vẫn chưa phục hồi, tôi đã cưỡi lên người anh ta, tay trái một quyền tay phải một quyền và trực tiếp hét lên.

Người đàn ông bị tôi đánh đến ngốc, ba giây sau, cơn đau khiến anh ta tỉnh lại.

Anh ta trợn mắt lên nhìn tôi, một loạt từ ngữ thốt ra từ miệng anh ấy.

Tomoji Oda tức giận đến mức quên nói tiếng Trung.

Ồn ào đến mức làm tôi đau đầu.

Tôi đặt con búp bê Yoshiko mà tôi tìm thấy trên trần nhà vào miệng anh ấy bằng trái tay của mình.

“Đang nói vớ vẩn gì vậy? Bà cô đây nghe không hiểu!”

Phòng phát sóng trực tiếp lúc này đã ồn ào.

“Tân Di đại sư! Cô là! Thần linh của tôi.”

“Và cô, Tân Di đại sư, là anh hùng thật sự!”

“Thật tuyệt vời! Tuyệt vời tới mức tôi muốn nhảy lên nhảy xuống.”

“Hahahahaha.”

Tomoji Oda cố gắng kéo con búp bê ra khỏi miệng.

Đôi mắt anh ta mở to, nhìn con búp bê rách nát trên tay.

“ Mắt trận, mắt trận của tôi.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, với vẻ mặt không thể tin được.

“Làm sao cô có thế phá mắt trận của tôi?”

Tôi vỗ tay: “Rất khó sao?”

“Tay nghề kém cỏi, đầy sơ hở.” Tôi giễu cợt một cách thô lỗ: “Trình độ của anh ở Huyền Thanh Quan của chúng tôi tốt nghiệp không được đâu.”

Tomoji Oda không tin: “Không thể nào!”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Nếu đã không tin, vậy tôi lsex cho anh thấy trận pháp thật sư của Trung Quốc.”

Tomoji Oda bị tôi đá bay lên trần nhà.

Tôi nhanh chóng lùi ra khỏi cửa, cắn ngón giữa, nhanh chóng vẽ một mảng bát quát trên cửa lớn.

Dùng một đồng xu làm mắt trận, hai tay làm dấu.

“Tam liên, khôn lục đoạn, chấn ngưỡng vu, cấn phúc bát, ly trung hư, khảm trung mãn, pha thượng khuyết tốn hạ đoạn, cấp bách như luật lệnh!”

Không khí dâng trào, bôi m.á.u từ ngón tay lên đồng xu, đồng xu rung chuyển, lập tức bay thẳng về phía cửa, dính chặt vào trung tâm.

Mảng bát quát được vẽ phát ra một luồng ánh sáng vàng.

Tomoji Oda cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình đang giảm xuống.

Anh ta bổ nhào đến cửa.

“Thả tôi ra ngoài.”

“Chết tiệt! Tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô!”

Tôi không tức giận trước những lời nói thô lỗ của anh ta.

Suy cho cùng, kẻ mạnh luôn luôn khoan dung cho kẻ yếu.

Tôi vỗ nhẹ vào cửa, an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ là một cánh cửa ma nhỏ, tôi tin rằng anh lợi hại như vậy, trận pháp sẽ nhanh chóng bị phá vỡ.”

“Cố gắng nha!”

Nói xong, tôi cũng không quan tâm anh ta ở bên trong la mắng cái gì.

Chỉ cúi xuống dọn dẹp đồ, đeo sau lưng, xoay người và đi xuống tầng.

Tôi dành thời gian xem bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.

Bọn họ đều đang hỏi tôi vừa rồi là trận pháp gì.

Tôi giải thích: “Qủy môn trận mà thôi, không có tác dụng gì lớn, nó đang vẫy gọi những thứ không sạch sẽ mà thôi.”

“Mọi người đừng học theo nha.”

“Bạn đánh giá chúng tôi………..”

“Tân Di đại sư đẹp trai qúa!”

Tôi vừa xem bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, vừa thở dài.

Lập tức có người hỏi: “Tân Di đại sư bị thương rồi sao?”

Tôi sững sốt một chút: “Không phải, chính là tôi mới nhận ra lần này ra ngoài làm việc không nhận được tiền, thậm chí chẳng có ai hoàn trả tiền taxi cho tôi,cảm thấy có chút buồn.”

Đợi tôi lại ngồi xe hơn nửa tiếng quay về nhà, tôi mới phát hiện ra cư dân mạng trong phòng phát sóng đã tặng cho tôi rất nhiều quà.

Tôi sợ quá nên tắt chức năng tặng quà.

“Không nhận phần thưởng nếu không xứng đáng, , mọi người đừng tặng nữa.”

Tôi nghỉ ngơi một lúc, phát ra hồng bao cuối cùng.

“Được rồi, hồng bao cuối cùng của ngày hôm nay, mọi người chú ý nhé.”

Hồng bao đã biến mắt sau khi được gửi đi.

Người cuối cùng lấy được hông bao đó là một cô gái tên là Vương Tử đầu trọc.

Cô ấy gửi cho tôi một khinh khí cầu sau đó gửi lời mời kết nối trực tiếp.

Khi được kết nối, nền phía đối diện tối đen như mực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.